Quách Giải mặt biến đổi liên hồi, mũi tên nãy giờ nhằm vào mắt con hổ đành từ từ hạ xuống, chua chát nói:” Thật là bất công.”
Vân Lang cũng gài đoản mâu bên hông ngựa:” Thiếu thượng tạo có quyền triệu tập bách tính vào quân ngũ, hay là bắt đầu từ ngươi nhé?”
“ E không được rồi, Quách mỗ được địa phương tiến cử làm hiếu liêm, từ thân trắng đã tiến cấp quan thân, tư mã ngài không thể triệu tập được.”
“ Ở nơi này rùa ở Vị Thủy cũng lớn hơn tên hiếu liêm ngươi, thứ quan bé xíu mà dám càn rỡ ở Thượng Lâm Uyển, nay Thượng Lâm Uyển đã có thượng dụ phong bế, ngươi sao dám mang cung mã vào?”
Quách Giải lấy một tấm lệnh bài ra, lắc trước mặt Vân Lang khiếu khích:” Mỗ gia nay là huyện úy của Phú Quý trấn, có quyền tuần tra, dự phòng tặc nhân, không biết tư mã có thấy hài lòng với lời giải thích này không?”
Mấy tên du hiệp đi sau hắn cười rộ lên phụ họa.
Sắc mặt Vân Lang vô cùng khó coi, từ khi tới thời đại này, dù trong hoàn cảnh tệ nhất cũng chưa bao giờ bị người ta chế nhạo như thế.
Đám người Lưu Nhị lúc này đã tới nơi, thấy họ nổi giận định ra tay, Vân Lang ngăn cản:” Giỏi lắm, ngươi đầu tiên là người khiến ta nhìn lần đầu đã thấy ghét đấy.”
Quách Giải mỉm cười:” Mỗ rất nghi hoặc, tuy mỗ tướng mạo không ra sao khó khiến tư mã ngài vừa lòng, nhưng đâu tới mức làm người ta nhìn là ghét chứ?”
“ Ta có một bằng hữu thích hiệp khách, thường kể chuyện du hiệp trên đời, từng nghe nói ngươi cứu mạng người khác nhưng không khoe công, thường thường xong việc phất tay rời đi. Nếu như ngươi thực sự trong ngoài như một, Vân mỗ sẽ nói một tiếng bội phục. Nhưng ngươi nội tâm tàn nhẫn, ngoan độc, vì chuyện nho nhỏ oán nộ hành hung,”
“ Nhi tử của Dương Quý Chủ người đất Giải làm thư lại trong huyện, vì ghi tên ngươi di rời tới Trường An mà cháu ngươi chặt đầu người ta. Dương Quý Chủ tìm ngươi lý luận, ngươi lại giết Dương Quý Chủ, ta còn nghe nói cả nhà họ tới Trường An cáo trạng, cũng bị ngươi giết. Ngươi sở dĩ không tới Mậu Lăng, bỏ nhiều tiền hối lộ quan viên trốn tới nơi hoang vu này để đợi việc lắng xuống.”
“ Không ngờ hôm nay ngươi lại còn dám tới mặt ta diễu võ dương oai, cho rằng ta chẳng thể làm gì được ngươi, cho rằng bằng vào thủ đoạn thao túng nhân tâm của mình có thể tiêu diêu ngoài pháp luật. Chẳng qua vì ngươi giả nhân giả nghĩa, bên trong đại gian đại ác, người khác sợ tổn hại tới thanh danh không ai thực sự muốn đối phó với ngươi mà thôi, giờ ta nói, ta sẽ đối phó với ngươi.”
Quách Giải cười dài:” Được, được, nếu tư mã ngài đã nói thế, là cháu mỗ làm, tính lên người mỗ cũng là hợp tình hợp lý thôi, đại trượng phu phải quang minh lỗi lạc.”
Vân Lang nhíu mày, kẻ này sao dám trắng trợn như vậy:” Ngươi không sợ bị trừng trị sao?”
“ Chuyện chặt đầu tạm bỏ qua một bên, sướng khoái ân thù trước cái đã. Chỉ là tội của mỗ đã được ân xá, tức là mỗ vô tội, ngài không biết sao?” Quách Giải chắp tay, dõng dạc nói:” Tư mã ngài chỉ nghe việc mà phán đoán, cớ sao không tới Phú Quý trấn mà hỏi xem, từ khi Quách mỗ tới đó, hỏi bách tính xem có người lương thiện nào bị ức hiếp không? Hỏi thương cổ xem, từ khi Quách mỗ tới, có lưu manh địa phương nào xâm phạm tài vật của họ không? Tư mã ngài lại có thể tới hỏi quan viên ở đó, từ khi Quách mỗ tới, có chuyện loạn pháp phạm luật nào xảy ra không?”
“ Còn tư mã tới Phú Quý trấn, liền phát sinh sự kiện huynh đệ ta Trương Bá Nhiên phẫn nộ tự sát, ngài là người đọc sách hiểu lý, sao không tự hỏi lòng, ngài trước thanh thiên bạch nhật dựa quyền uy mà hiếp bách Quách mỗ, rốt cuộc là đúng hay sai?”
Những lời vang vang khảng khái, lý lẽ đường đường đó khiến đám du hiệp phía sau không ai không la hét trợ uy, đồng thời bi phẫn nhìn Vân Lang.
“ Ồ, nghe ngươi nói, ta quả nhiên là thấy mình là ác nhân, còn Quách Giải ngươi là đại thiện nhân. Ngươi giỏi lắm, tưởng ta không biết sao, ngươi chuyên môn quan sát động tĩnh trên triều, phạm tội trước khi quốc gia đại xá, chọn thời cơ rất chuẩn. Ngươi đã có bản lĩnh che mắt toàn bộ thiên hạ, ta không phục không được.” Thiên hạ bao la, quả nhiên là loại người nào cũng có, Vân Lang hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói:” Vân mỗ tự nhận thông tuệ, nhưng ở chỗ ngươi lại không chiếm được chút lý nào, dùng tội ác ngày trước của ngươi công kích ngươi, thì thật không hay. Từ giờ Vân mỗ không đa sự nữa, ta chỉ bàng quan đợi ngày ngươi bị giải lên pháp trường chặt đầu, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn.”
Đám du hiệp kẻ cười chế nhạo, kẻ thì nhìn Quách Giải càng thêm khâm phục, trong mắt chúng, Vân Lang rõ ràng bị đuối lý khuất phục rồi, chẳng qua nói mấy câu giữ thể diện thôi.
Vân Lang nói xong định dẫn đám Lưu Nhị đi thì nghe Quách Giải ở sau lưng nói:” Lâu ngày mới hiểu lòng người, tư mã muốn nhìn Quách Giải bị chặt đầu, e là phải thất vọng, đợi Quách mỗ sau này được thế nhân truyền miệng xưng tụng, sẽ tới phủ, cúi đầu nghe tư mã giáo huấn.”
Kỳ thực đây mới là lời xuống nước của Quách Giải, bản thân hắn cũng không muốn chân ướt chân ráo tới nơi đã đắc tội với quan viên địa phương, ý này e mỗi Vân Lang nghe ra.
Bởi thế có thể xem lần đối đầu này kết thúc với thắng lợi tuyệt đối của Quách Giải.
Đây là một tên kiêu hùng đã thành uy thành thế, thủ hạ của hắn không thiếu những kẻ vong mạng, Vân Lang mặc dù có quân chức, có quân đội làm chỗ dựa, nhưng không thể đề phòng loại người như Quách Giải.
Vân gia quá nhiều phụ nhân trẻ nhỏ, trong mắt đám người Quách Giải đó là một đàn dê không có sức phản kháng nào.
Nếu tiếp tục va chạm với Quách Giải, trừ khi Vân gia từ nay bế quan cách tuyệt với đời, nếu không sẽ không cách nào đối phó với đám du hiệp sẵn sàng liều mình vì thứ chúng gọi là nghĩa khí giang hồ kia.
Nói ra Vân Lang nhận thua rồi, Lưu Nhị nhìn Vân Lang lại có thêm vài phần sùng bái, đích thân dắt ngựa cho y, vừa đi vừa nói:” Thiếu gia làm vậy là đúng, vừa rồi nếu như xảy ra xung đột, lão nô không chắc có thể giết hết bọn chúng trong một đòn được. Sau khi bọn lão nô tới, đội ngũ của chúng liền mở rộng, hai tên lùi khỏi tầm tên bắn, cho thấy chúng đều là kẻ kinh nghiệm, muốn giết hết mà không lộ ra ngoài là không thể. Đây không phải là thời cơ tốt để giết người, nếu hôm nào gặp cơ hội, xin thiếu gia cho lão nô ra tay lập tức.”
Vân Lang lắc đầu:” Ta nhận thua một lần không sao, tuy nói là mất mặt, nhưng cả nhà an toàn là được. Loại trừ kẻ như Quách Giải là chức trách của quan phủ, không phải của Vân gia ta, kẻ ngày đã ngông cuồng tới mức quá độ, ở địa phương còn có thể che mắt ngu phu ngu phụ, dùng tiền dùng uy rửa sạch tội ác. Nhưng đây là kinh sư, người trí tuệ rất nhiều, hắn không sống lâu được đâu, chức trách của ngươi là trông coi gia viên, chớ để phụ nhân trẻ nhỏ trong nhà gặp nạn.”
Lưu Nhị băn khoăn:” Nhưng lão nô lo chúng được nước lần tới.”
“ Không đâu, ta có đủ khả năng giết hắn, Quách Giải hiểu điều đó, hôm nay hắn tới đây là muốn thể hiện bản sắc không sợ quyền quý với đám du hiệp, không phải là muốn đắc tội với chúng ta, nếu không hắn đã bắn Đại Vương rồi.”
“ Nay ta đã thua hắn, hắn sẽ thuận thế xuống thang, ngươi đợi mà xem, lần sau hắn gặp lại ta sẽ dùng phong phạm Quách đại hiệp, vô cùng lễ nghi khách khí, tuyệt đối không có nửa phần ngang ngược, như thế mọt có thể hòa giải với ta, hai là hắn lại lần nữa lợi dụng ta để khiến danh đại hiệp truyền khắp nơi.”” Lần này Quách Giải có chuẩn bị mà tới, Vân Lang ở thế bị động nên thua trí người ta, không khỏi cảm khái:” Thực sự không phục không được.”
Lưu Nhị rõ ràng không hiểu hết những lời Vân Lang nói, Vân Lang cũng không giải thích, chỉ là chuyện giảm béo cho Đại Vương đành phải gác lại, Quách Giải còn phần nào trong phạm vi khống chế được, nhưng đám du hiệp ngu xuẩn kia thì khó nói lắm, chúng cho rằng Quách Giải đắc thế mà tới kiếm chuyện chưa biết chừng.