#vipTruyenGG.com
Ba ngày sau Tào Tương trở về nhìn Vân Lang với ánh mắt vô cùng cổ quái, Hoắc Khứ Bệnh chẳng nói chẳng rằng, có vẻ áy náy, còn Lý Cảm thì chà hai tay vào nhau đi qua đi lại như thú cùng đường.
Thiếu niên là thế, coi thể diện lớn hơn trời, lớn hơn sinh mạng.
Vân Lang cũng đã trải qua thời như thế, cũng vì sĩ diện mà làm những chuyện ngu xuẩn, thế nên đương nhiên biết ba người bằng hữu của mình phẫn nộ thế nào.
Chuyện không khó đoán, chuyện Quách Giải không sợ cường quyền, đấu lý đấu lẽ khiến tư mã Vân Lang phải cúi đầu nhận lỗi đã được đám du hiệp tích cực truyền bá khắp nơi.
“ Mai ta đi tìm Quách Giải tính sổ, kẻ này thực sự không coi ai ra gì nữa rồi.” Hoắc Khứ Bệnh rốt cuộc không nhịn được đấm bàn nói:
“ Đánh cho hắn đái ra quần, để hắn biết huynh đệ của chúng ta không dễ bắt nạt.” Lý Cảm hung hăng vung tay:
“ Phái gia tướng bắt hắn, tùy tiện kiếm lý do ném hắn vào nhà lao:” Tào Tương nhìn thẳng vào mặt Vân Lang nói lớn:
” Sao không giết hắn đi?” Vân Lang lùi lại tránh nước bọt:
“Tội hắn chưa tới mức chết.”
Vân Lang thở dài, đến bằng hữu của mình còn nghĩ như thế nói gì người ngoài, kẻ này đúng là cặn bã, là thứ cặn bã được đóng gói đẹp dẽ:” Hôm trước ta vốn có cơ hội giết hắn, nhưng vì không thể nhổ cỏ tận gốc, cho nên phải nuốt giận.”
“ Đám rác rưởi đó làm được gì chứ?”
“ Ngươi vừa nói đúng rồi đấy, chúng không làm gì được ta, nhưng bao nhiêu phó phụ trẻ nhỏ trong nhà thì sao, ai lại đi đổi mạng người với rác rưởi?”
“ Phó phụ à?” Tào Tương mắt mở to như chuông:
“ Đúng, có lẽ ngươi thấy chết vài người chẳng đáng là gì, nhưng ta thì không, mỗi người trong nhà với ta đều như người thân. Cho nên trước khi nắm chắc mười phần, ta sẽ không đụng vào Quách Giải. Mấy ngày trước ta không biết là Quách Giải được Trường Môn cung chuyên môn mời tới Phú Quý trấn, hắn có được ở đó không, đã không phải do ta định đoạt nữa rồi.” Vân Lang thấy Tào Tương chưa rõ tình thế, giải thích kỹ hơn:
Tào Tương nhận ra đối phương khó chơi, ngồi xuống thở dài:” Ngươi có biết khắp nơi ở Dương Lăng đang lưu truyền ngươi bị Quách Giải chỉ mặt mắng khiến xấu hổ cúi đầu bỏ chạy không?”
Vân Lang cũng đoán sẽ như thế, quả nhiên không ngoài dự liệu, hôm đó y yêu cầu tên phó dịch bảo Đông Phương Sóc đuổi Quách Giải đi, hắn không nói ra thân phận mà làm bộ yếu thế phất tay bỏ đi, Vân Lang đã rơi vào bẫy, bị hắn lấy làm đối tượng lập uy, đời nào bỏ qua cơ hội như vậy.
Huống hồ đám du hiệp sẽ thêm mắm thêm muối kể khắp nơi để sỉ nhục Vân Lang, hắn thậm chí còn chẳng phải sai bảo ai làm, mọi chuyện vô cùng kín kẽ.
Chuyện đã thế rồi, tức giận cũng vô ích, huống hồ Vân Lang chưa từng để ý lời người khác, nên lúc này y không nghiến răng nghiến lợi mà đăm chiêu suy tính, phải làm sao biến bất lợi này thành ưu thế?
Bốn huynh đệ ngồi lặng im trong căn phòng, ánh trăng đêm nay rất đẹp, song chẳng ai uống rượu, cũng chẳng uống trà, nghe Vân Lang nói ra phân tích của mình, đều hiểu đã gặp phải đối thủ hết sức lọc lõi khó chơi, chỉ cần bất cẩn một chút là có thể sập bẫy của hắn.
Nói cho cùng là do Vân Lang tự trói chân trói tay mình, với ba người Hoắc Khứ Bệnh, tuy Quách Giải khó chơi, song chỉ cần chịu hi sinh cái giá nào đó là có thể giải quyết được, đường đường quý tộc, sẽ không chịu để loại hào khách giang hồ uy hiếp.
“ A Lang, chuyện này nghiêm trọng đấy, ta biết ngươi không mấy để ý tới lời bàn tán. Nhưng chuyện này khác, cho dù có tổn thất thì ngươi phải phản kích, Đại Hán ta lấy thượng võ làm vinh, nếu ngươi nhẫn nhịn, sẽ bị kẻ khác dẫm xuống bùn. Ngay cả một tên du hiệp mà ngươi không có biện pháp khuất phục, người Vân gia ngươi sau này ra ngoài làm gì cũng gặp bất lợi.” Lý Cảm cân nhắc thiệt hơn rồi nói:” Người ta sẽ bắt nạt Vân gia các ngươi.”
Tào Tương gật đầu tán đồng, thấy Vân Lang quá ủy mị.
Vân Lang chống tay trên bàn lơ đễnh nhìn trời đất, đột nhiên bật cười quái dị:” Nếu có ai hỏi các ngươi xác nhận chuyện này, các ngươi cứ thừa nhận, nếu nói tốt cho Quách Giải vài câu nữa thì càng tốt.”
Lý Cảm sờ trán Vân Lang:” Ngươi bị sốt rồi à?”
Hoắc Khứ Bệnh vỗ bàn cười lớn:” Nói ra đi, tên tiểu tử nhà ngươi có kế hoạch thâm độc gì rồi.”
“ Không phải kế hoạch, chỉ muốn làm một thí nghiệm, đối tượng là Quách Giải.” Vân Lang thấy nếu không dùng trí đấu lại được Quách Giải thì đúng là sỉ nhục:
Tào Tương tức thì tí tởn ra mặt, vỗ đùi nói:” Ta biết A Lang sẽ không chịu thua đâu mà, nói đi thí nghiệm gì? Có phải giống sư huynh ngươi, lột da lóc xương, hay là định nhốt hắn vào lồng muốn hắn thích khỉ cái?”
Lý Cảm cũng kích động nói tranh:” Hay là nhốt hắn vào thử độc, mỗi ngày cho hắn một ít độc, sau đó biến hắn thành độc nhân bách độc bất xâm.”
Vân Lang vỗ trán, đáng lẽ mình không nên kể mấy chuyện này, ở cái thời đại đơn thuần, tiểu thuyết đời sau có sức công phá quá lớn, cười khổ:” Làm gì có chuyện đó.”
“ Chính ngươi từng kể với ta có một người nhảy cao tám trượng, hai tay ngưng tụ nội lực liền có bảy tám con rồng quấn quanh người, đại chiến ba ngày ba đêm với một độc nhân, sau đó kiệt sức mà chết. Độc nhân chỉ cần phun ra một hơi, cổ cây trong vòng ba trượng sẽ khô héo ...”
Vân Lang không thèm để ý tới tên ngốc không phân biệt được thế giới thực và thế giới võ hiệp, quay sang nói với Hoắc Khứ Bệnh:” Đại Hán thiếu nhất là loại người nào?”
Hoắc Khứ Bệnh nói ngay:” Dũng sĩ thân kinh bách chiến, dũng mãnh như sư hổ.”
“ Sai, Đại Hán chưa bao giờ thiếu dũng sĩ dám liều mình xông tới phía trước, cái chúng ta thiếu là một người tốt thật sự, các ngươi đã gặp ai là người tốt thuần túy chưa?”
Cả ba nhíu mày suy nghĩ, thi thoảng muốn nói ra một cái tên nào đó, nghĩ kỹ lại lắc đầu, thậm chí trong mắt nhiều người bốn huynh đệ bọn họ cũng là thứ hoàn khố bại loại.
“ Ta thấy Quách Giải có đủ điều kiện tiềm tàng để trở thành thánh nhân, cho nên thí nghiệm này của ta có tên là: Làm thế nào để tạo nên một thánh nhân.”
Tạo nên thánh nhân? Tên này quá cuồng rồi, nhưng nghe thôi đã thấy kích thích rồi, đến cả Hoắc Khứ Bệnh chỉ một lòng tiêu diệt Hung Nô lãnh đạm với chuyện khác cũng hứng thú:” Làm thế nào?”
“ Nếu như một người dốc hết cả đời ra làm chuyện tốt, không làm chuyện xấu, các ngươi nói xem hắn là người thế nào? Từ vì nước tử chiến cho tới giúp đỡ người già gánh vật nặng, từ hòa giải tranh chấp tộc nhân tới giúp cô bé lấy diều trên cây xuống, đi đường thấy đất mấp mô thì san bằng, thấy người khó khăn dốc túi tương trợ.”
“ Mở miệng ra ắt nói tới nhân nghĩa, ngậm miệng lại thì cao lớn như thông xanh, trung với nước, nghĩa với bạn, hiếu với phụ mẫu, thuận với huynh đệ. Dùng trái tim chân thành đối diện với thế giới, thế giới sẽ dùng thiện ý vô hạn báo đáp hắn.”
Hoắc Khứ Bệnh nuốt nước bọt ực một cái, rõ ràng tới mức người khác đều nghe thấy.
Tào Tương như lên cơn ngứa đầu dữ dội, đưa tay gãi liên hồi:” Chắc hắn không làm được đâu.”
Lý Cảm hoang mang:” Nếu hắn mà làm được, ta khấu đầu với hắn cũng không mất mặt, con bà nó, nếu trên đời có một người như vậy, thế thì đúng là thánh nhân rồi.”