Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 303 - Q2 - Chương 087: Kế Hoạch Bồi Dưỡng Thánh Nhân. (2)

Q2 - Chương 087: Kế hoạch bồi dưỡng thánh nhân. (2) Q2 - Chương 087: Kế hoạch bồi dưỡng thánh nhân. (2)

“ Nghe ta nói hết đã.” Vân Lang uống ngụm trà cho thấm giọng, đứng lên đưa tay về phía trước như diễn thuyết:” Từ khi Đại Hán chấm dứt sự thống trại nhà Tần, tuy lấy thuật Hoàng Lão trị quốc, nghỉ ngơi sức dân, thế nhưng những nhọt độc tàn lưu từ thời Chiến Quốc vẫn cứ sinh sôi không ngừng, lòng người bạo ngược, đường đi có đạo tặc, trên núi có ác phỉ, láng giềng sát bờ dậu mà cả đời không qua lại.”

“ Đó đều là ẩn họa quốc gia, nếu khi ấy có một người đứng lên lớn tiếng nói, mỗi người cần phải tương thân tương ái, phải có tinh thần, kính cha mẹ người khác như kính cha mẹ mình, yêu con người khác như con mình, lấy đức độ người, hóa giải cái ác trong lòng người thiên hạ, để thế gian biến thành thái bình an lạc, thì ....”

“ Thì con bá nó không phải là thánh nhân, lão tử cắt đầu xuống.” Lý Cảm nói chắc nịch:

“ Nhưng mà nghe đâu Quách Giải rất háo sắc, mỗi tháng ngủ trong thanh lâu mười ngày, sao có thể biến thành người như ngươi nói?” Tào Tương bắt đầu tính toán:

“ Thì nhờ người khuyên giải, bảo hắn muốn thành thánh nhân không thể làm thế, chẳng phải ngươi bảo Quách Giải rất biết nghe lời phải sao?”

“ Nếu hắn không nghe thì sao?”

“ Thì đánh cho tới khi hắn nghe thì thôi, cữu cữu Khứ Bệnh còn dâng thư nói người này không tệ, nói hắn là Lỗ Trọng Liên của Đại Hán ta, chúng ta liền xác lập thanh danh này cho hắn, tránh sau này có người nói Trường Bình hầu không có mắt nhìn người.” Vân Lang bắt đầu chỉ dẫn chi tiết kế hoạch:” Cho nên A Tương, ngươi phải đi nói với mẹ ngươi, ta đi tìm A Kiều nương nương, Khứ Bệnh, A Cảm các ngươi đi nói với thân bằng hảo hữu. Chúng ta nhất định phải hợp sức mọi người làm tốt chuyện này, biến Quách Giải thành một người không háo sắc, không tham tiền, không làm chuyện trái lương tâm, ghi nhớ tôn chỉ người trước mình sau, nhìn bách tính khó khăn thì không nuốt nổi cơm, nhìn nhân gian khốn khổ thì khóc lớn, trằn trọc không yên.”

“ Chúng ta, cùng với tất cả những người chúng ta quen biết đều tham gia kế hoạch này, phải theo dõi hắn từng thời từng khắc, chỉ cần hắn có chút vượt giới hạn là phải chỉnh lại, cho dù là chuyện đại tiện xong không rửa tay cũng phải quản. Chúng ta làm thế là vì muốn tốt cho hắn, để hắn thành thánh nhân ai ai cũng ngưỡng mộ.”

Tào Tương nghe mà ớn lạnh, răng va vào nhau một hồi mới nói được:” A Lang, chết người đấy, không biết người khác thế nào, ta mà bị ép thành người như thế, ta sẽ điên mất.”

Vân Lang cười nhạo:” Hắn đã thích lợi dụng người khác để kiếm thanh danh cho bản thân, còn dùng thanh danh mưu lợi, chúng ta vì sao không thành toàn cho hắn? Trường Bình hầu là trưởng bối của chúng ta, đã nói giúp cho người này trước mặt bệ hạ, vậy không thể để lời trưởng bối thành sai được, cho hắn toại nguyện là được.”

Hoắc Khứ Bệnh vỗ tay:” Chuyện này nghe vui đấy, ta đi gặp Dương Lăng thứ sử trước tiên xác lập ở Phú Quý trấn, Dương Lăng ấp, trước khi hắn thành thánh nhân, không cho rời Dương Lăng ấp, nếu không hỏi tội cả nhà.”

Xưa nay Hoắc Khứ Bệnh là người nói là làm, bám lan canh nhảy khỏi tầng hai, cưỡi ngựa phóng về phía Dương Lăng.

Tào Tương chà chà tay:” Để ta viết thư cho mẫu thân, thuyết phục người không khó.”

Lý Cảm cười lớn nhắc:” A Tương, chớ quên đám hoàn khố trong thành Trường An, Dương Lăng, đám Trương Liên, Chu Hồng còn nợ A Lang một mạng đó. Cái gì không nói chứ thời gian rảnh rỗi với tính ham vui thì bọn chúng có rất nhiều.”

“ Đương nhiên ta không quên, không chỉ hai nơi đó, phàm là hoàn khố trăm dặm quanh Trường An, ta đều phát động hết, gia gia không tin dùng nhiều nhân thủ như vậy mà không bồi dưỡng một tên du hiệp lưu manh thành thánh nhân ai thấy cũng yêu.” Vân Lang phe phẩy cái quạt trong tay, mặt thánh thiện mà nói ra lời âm hiểm:” Đừng quên bảo họ tuyên truyền cho Quách Giải, ta muốn mỗi một tiếng tán dương mà thế giới này phát ra sẽ thành một tảng đá đè lên người hắn, ta muốn mỗi một miếng ăn, một ngụm nước cũng phải khiến hắn giữ phong phạm thánh nhân của mình.”

Tào Tương và Lý Cảm nhìn nhau rùng mình, đều đọc được ý nghĩ đối phương, về sau ít đắc tội với tên này thì hơn.

………… …………..

Thế nào là du hiệp?

Có danh sĩ nói " Du hiệp thích làm việc nghĩa mà không khoe khoang, chỉ sợ người khác chịu ơn mình, lo giúp người trong cơn nguy cấp còn hơn lo việc bản thân."

Thi nhân vĩ đại theo chủ nghĩa lãng mạn Lý Bạch còn viết vần thơ cái thế lưu truyền ngàn đời trong bài thơ Hiệp Khách Hành:

Mười bước giết một người

Ngàn dặm đâu rong ruổi

Việc xong giũ áo lui

Giấu mình không tên tuổi

Về sau lại có người viết lời ca thế này: "Ta muốn học người xưa, chấn hưng hùng bá chí. Thanh danh như bọt nước, đời cười có sá chi. Vai vác thanh kiếm sắc, nổi giận thì giết người. Xẻo thịt đùi nhắm rượu, cười nói quỷ thần kinh.”

Tóm lại mà nói trừ quan phủ ra thì trong suốt chiều dài lịch sử đều đánh giá rất cao về hình tượng chính diện của tinh thần hiệp khách.

Đông Phương Sóc cho phép Quách Giải làm huyện úy của Phú Quý trấn chính là vì tâm lý hiệp khách gây ra.

Thông thường mà nói, người khao khát tự do thì sẽ càng tán thưởng tinh thần hiệp khách, người bất mãn với xã hội, lại không thể cải biến hiện trạng thì mơ mộng có hiệp khách bên cạnh.

Đông Phương Sóc chắn chắn là người như thế, trước giờ hắn tự cho mình tài chí hơn đời vì không chịu theo số đông luồn cúi mà không được trọng dụng.

Rồi tới đời sau, vô số anh hùng cái thế được người ta tưởng tượng ra, bọn họ hoặc là sức khỏe vô song bay lượn trên bầu trời , hoặc nhanh như tia chớp, hoặc ẩn mình trong đêm tối thành khắc tinh của tội phạm, cho thấy bất kể là phương Đông hay phương Tây đều luôn luôn ca ngợi tinh thần hiệp khách.

Bọn họ có chung đặc điểm, đó là vô chính phủ, vô pháp luật, cho mình là siêu nhân có thể dựa vào phán đoán của mình để đưa ra phán xét. (Captain America: Civil war?)

Có một câu thế nào nhỉ, lời nói dối lặp lại nhiều lần sẽ thành nói thật.

Vân Lang muốn biến Quách Giải thành hiệp khách chân chính, thậm chí y muốn viết lại định nghĩa hiệp khách trong lòng mọi người.

Ví dụ như tám chữ "Thân là hiệp khách, vì nước vì dân" rất tốt, nếu như thêm chút tư tưởng toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ thì càng hoàn mỹ.

Khi Vân Lang gặp A Kiều thì nữ nhân này đang ăn bánh ngọt, nàng có vẻ không có chút sức kháng cự nào với món này, trong lúc nói chuyện mà ăn bốn năm cái bánh bằng lòng bàn tay.

“ Nương nương, thứ này tuy ngon nhưng là thiên địch với vóc dáng của nữ nhân, béo nhanh lắm, các sư huynh của thần đã thí nghiệm rồi.” Vân Lang nói một câu khiến A Kiều đang cho bánh vào mồm phải cứng người:

“ Thật sao?” A Kiều trừng mắt:” Khoa kỹ Tây Bắc các ngươi thích làm thí làm thí nghiệm quá nhỉ?”

“ Đúng thế, trong sư môn của thần mỗi khi có ý tưởng tốt thì gọi nó là lý luận, muốn biết lý luận có phải là chính xác hay không thì phải dùng thực nghiệm chứng minh, nếu như kết quả thực nghiệm mà tương đồng với lý luận thì gọi là chân lý, ăn bánh ngọt nhiều sẽ béo là một chân lý chứng minh qua thực tiễn.”

A Kiều tiếc nuối đặt một nửa cánh bánh ăn dở xuống, vì miếng ăn mà nghiến răng buông lời ác độc:” Chính vì các ngươi hay làm những thí nghiệm thương thiên hại lý, cho nên mới bị trời giáng tội, một trận địa long trở mình triệt để bị chôn vùi đấy.”

Đây cũng là trường hợp cho thấy nói dối nhiều thành sự thực, Vân Lang không biện giải, giờ y đã ngán nói dối tới tận cổ rồi, nhưng biết sao được, y vẫn còn phải nói dối dài dài.

Bình Luận (0)
Comment