Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 304 - Q2 - Chương 088: Kế Hoạch Bồi Dưỡng Thánh Nhân. (3)

Q2 - Chương 088: Kế hoạch bồi dưỡng thánh nhân. (3) Q2 - Chương 088: Kế hoạch bồi dưỡng thánh nhân. (3)

“ Chỉ cần là một đống người ở cùng nhau là thế nào cũng có chuyện đáng ghét, đấu đá nhau vỡ đầu chảy máu, như đám gà trống, bọn chúng tranh đầu vì gà mái, các ngươi lại tranh đấu vì thứ quyền lực danh tiếng hào huyền, giờ thì hay rồi, họa tới cả người nhà nữa.”

A Kiều hiện giờ rất thỏa mãn với đại nghiệp chăn nuôi gia cầm của mình, thời gian qua nàng mới hết quý phụ Trường An tới xem mình nuôi gà nuôi tằm ra sao, đó là trách nhiệm nữ chủ nhân.

Trong đại gia tộc, nam tử ở ngoài phấn đấu, nữ tử ở nhà kinh doanh, gia tộc nếu bị người ta coi thường là lỗi của nam nhân không kiếm được thể diện, trong nhà nếu nghèo khó là tại nữ tử không biết kinh doanh gia nghiệp.

“ Không biết yên lành nuôi vài con gà, vài con dê, sống cho thật tốt à? Tiêu tiền mình kiếm được mới có thể ngẩng đầu, khi nam nhân thiếu tiền có thể bỏ tiền ra thì càng nở mày nở mặt, nữ tử như thế, cho dù ở hậu trạch cũng có thể làm bất kỳ việc gì, người khác chỉ có nước vây quanh ngươi, không cần cúi đầu hầu hạ nam nhân …”

Vân Lang ngồi đó há hốc mồm nhìn A Kiều thao thao bất tuyệt nói lý luận nữ tử không tiền là bi ai mà nàng mới ngộ ra, chỉ là nó liên quan gì tới chuyện của mình đâu? Rõ ràng chỉ nhân cơ hội khoe khoang, đến khi nàng nói tới khát rồi phải dừng lại uống nước, y mới thừa cơ nhắc:” Nương nương, tựa hồ vừa rồi chúng ta đang bàn làm sao dạy dỗ Quách Giải làm người tốt mà.”

A Kiều uống một ngụm nước:” Vậy thì ngươi đi làm đi, dù sao ngươi muốn tốt cho hắn, muốn giúp thế nào thì tìm Đại Trường Thu. Sau khi thu hoạch xong thì qua đây, chúng ta bàn bạc quy hoạch năm sau, để thu hoạch nhiều hơn năm nay.”

Vân Lang rời đại điện, mới hơn một tháng không tới mà cung điện của nàng càng thêm khí thế, vẻn vẹn hai cột đèn bằng đồng thau dựng trước cửa đại điện đã thấy không phải nhà bình thường có thể thấy được.

“ Đừng có nhìn, cẩn thận dưới chân, cột đèn bách điểu triều phụng không phải thứ mà ngươi có thể dùng nổi đâu, đây là cái đèn mà các quý phụ mỗi người góp một đèn mà thành, nếu nhà ngươi dám dùng sẽ bị chặt đầu.” Tóc trên đầu Đại Trường Thu ngày càng ít, con người ngày càng đáng ghét, ông ta bị Trường Bình cảnh cáo, không cách nào lợi dụng điểm yếu của Vân Lang, tới giờ vẫn hậm hực lắm, nói chuyện chẳng nể nang gì:

“ Chậc chậc, con người âm hiểm tới mức độ của ngươi đúng là thế gian hiếm có, một tên lưu manh nho nhỏ, chướng mắt thì giết thôi, bản thân không dám giết lại nghĩ cách hại người. Không có gan giết người, chỉ biết bày mưu tính kế hai người, vừa rồi những thứ ngươi nói ta nghe rõ ràng từng câu từng chữ, điều nào cũng là con dao vô hình giết người không thấy máu.”

“ Nghe ý ngươi thì sau này thánh nhân mỗi ngày chỉ có thể ăn lương thô, uống nước nhạt, còn phải tránh xa thịt thà, giới tửu, giới sắc, lại còn phải cẩn thận lời ăn tiếng nói mọi lúc mọi ngươi. Nếu lão phu là Quách Giải, thà bị băm vằm còn hơn.”

“ Độc, độc thật, chẳng trách giết được cả sư trưởng của mình, lão phu phục rồi.”

Vân Lang chẳng bận tâm lời mỉa mai của ông ta, dù sao A Kiều ra lệnh rồi, ông ta phải làm:” Loại người như Quách Giải nếu làm theo pháp luật thì sớm bị nghiêm trị, nhưng bây giờ hắn vẫn tiêu diêu tự tại, vậy nghiệt trái của hắn phải làm sao? Thế nên biến hắn thành người tốt, để hắn cống hiến cho cuộc đời là chuyện nên làm, bất kể thế nào thì thế gian này có thêm một người tốt vẫn hơn là có thêm một kẻ xấu, đúng chứ?”

Đại Trường Thu biết mình đấu khẩu không lại Vân Lang, không muốn y đắc ý thêm, hậm hực nói:” Nói đi, ngươi muốn lão phu giúp thế nào?”

Vân Lang lấy trong ống tay áo ra một cuộn trúc đưa cho Đại Trường Thu:” Trên này viết yêu cầu chuẩn tắc của chức vụ huyện úy Phú Quý trấn, ta tốn một đêm mới viết ra được, còn chưa hoàn thiện, trước tiên cứ yêu cầu Quách Giải làm vậy đã, còn chỗ nào thiếu xót sẽ tu sửa thêm vào.”

Đại Trường Thu xem lướt qua, thốt lên:” Sáu mươi lăm người Quách thị toàn bộ đưa vào Trường Môn cung.”

“ Tất nhiên rồi, Quách Giải nhiều lần nói mình là nhà canh độc, Trường Môn cung lại thừa đất, tùy tiện cho một miếng đất là có thể an thân lập mệnh. Phía tây cách Trường Môn cung hai dặm có sơn cốc nhỏ, an bài Quách thị ở đó rất hợp.” Vân Lang chỉ tay:

Đại Trường Thu nhíu mày:” Thế này không phải là quá rồi sao?”

“ Dương Quý Chủ tới Trường An cáo trạng bị cháu Quách Giải giết rồi, quan phủ nói, không tra chứng cứ, nhưng văn thư cáo trạng thì đã đưa vào quan phủ, ta nhờ Trương công chép cho một bản. Nếu như công công xem rồi sẽ hiểu nhà Quách Giải là thế gia du hiệp, từ cha hắn làm du hiệp uống rượu giết người giữ đường bị Văn hoàng đế giết chết, cho tới tội ác mà người nhà hắn phạm vào, từng việc đều được Dương Quý Chủ ghi chép, thời gian, địa điểm rõ ràng.”

“ Một người không quan tâm tới chuyện bên ngoài như ta xem rồi mà còn chân tay lạnh toát, công công xem rồi cũng sẽ thấy một gia tộc như thế xuất hiện trên đời là sự trừng phạt với thế nhân.”

“ Để tránh oan uổng cho người ta, ta còn chuyên môn thỉnh giáo Trương công, ông ấy cũng nói, với nhiều năm kinh nghiệm tra án, lời Dương Quý Chủ nói hẳn không giả, đã hứa phái người đi điều tra, một khi xác thực, ta tin công công sẽ không có chút thương xót nào với gia tộc này, bất luận nam nữ ...” Vân Lang lại lần nữa lại lấy trong tay áo lấy ra cuộn lụa trắng sao chép văn thư:

Đại Trường Thu ít khi thấy Vân Lang nghiêm túc như vậy:” Được rồi, ngươi đã nói như thế, cho dù nhà Quách Giải không phạm tội lão phu cũng giúp ngươi, coi như bọn chúng xui xẻo. Lão phu sẽ phái người tới trông coi gia quyến của hắn, phái người giám sát Quách Giải để hắn làm việc nghiêm ngặt theo ý ngươi. Trường Môn cung im ắng quá lâu, cũng nên làm một hai việc lập uy cho A Kiều nương nương.”

Vân Lang chắp tay:” Vậy hãy ra tay từ đám huynh đệ sinh tử của hắn, một kẻ tội ác ngợp trời, để hắn tự phán xử, tự giết chết, để thể hiện phẩm chất vô tư của hắn, để bách tính tín nhiệm.”

“ Trương Thang chịu giúp ngươi sao?”

“ Ông ấy vô cùng hứng thú, thậm chí còn hứng thú hơn cả với tội ác của Quách Giải, ông ấy rất muốn xem thí nghiệm của ta có thể thành công hay không, cho nên toàn lực giúp đỡ.”

“ Rốt cuộc ngươi làm vậy vì sao?” Đại Trường Thu nhìn Vân Lang chằm chằm, ông ta không hiểu cớ gì Vân Lang phải làm đến thế, huy động chừng đó thế lực để chơi đùa với một tên lưu manh:” Với tài trí thủ đoạn của ngươi muốn Quách Giải phải trả giá hẳn là không khó khăn gì.”

“ Bản thân ta cũng không rõ, chắc vì ta buồn chán, ta đã không còn sách để xem nữa, toàn bộ sách ở Trường Môn cung bị ta xem hết rồi, toàn bộ sách có thể mượn được cũng xem hết rồi.” Vân Lang nhún vai, nửa thật nửa giả nói:” Nếu các ngươi không kiếm sách cho ta xem, trời biết ta buồn chán cực độ sẽ làm gì, trong lúc chờ đợi ta mang học vấn Khoa Kỹ Tây Bắc ta ra làm thí nghiệm chút.”

“ Sáu gian tàng thư của Trường Môn cung đã bị ngươi xem hết rồi à?” Đại Trường Thu rõ ràng có chút không tin, ông ta thấy muốn xem hết số sách đó phải mất vài năm:

Vân Lang trừng mắt:” Tới ngay cả ghi chép trực canh của Trường Môn cung cũng bị ta đọc rồi, ông nói thử xem? Có chút đó thôi đừng nói ra, mất mặt.”

Đại Trường Thu muốn trật khớp hàm:” Xem ra ngươi đọc hết rồi .... Hay ngươi thành thân đi, nha đầu Hồng Tụ còn nhỏ chút, ngươi đợi thêm vài năm, đứa nhỏ đó sẽ là thê tử tốt.”

“ Nói linh tinh, hai tiểu nha đầu Hồng Tụ, Tiểu Trùng được ta nuôi như muội tử, tương lai sẽ kiếm cho phu tế tốt để gả.” Vân Lang phất tay:

Đại Trường Thu tức giận tóm lấy tay áo Vân Lang:” Hồng Tụ mỗi ngày trải chăn gấp đệm, hầu hạ ngươi ăn ngủ, ngươi lại muốn gả nó đi à?”

Lão già này điên sao? Lại chẳng phải con lão, lo cái rắm, Vân Lang giật tay lại:” Nó mới mười tuổi.”

“ Mười một rồi.”

“ Cũng không khác gì nhau, ta không phải cầm thú.”

“ Hừ hừ, sau này ngươi mà không cưới nó, lão phu khiến ngươi muốn làm cầm thú cũng không được.” Đại Trường Thu quát tháo xong hầm hầm bỏ đi, có thể nhìn ra lão già đó thực sự nổi giận.

Bình Luận (0)
Comment