Vân Lang trở về nhà, nhìn Hồng Tu xách cái giỏ đi qua trước mắt thở dài một tiếng, đợi Hồng Tu trở về, y lại thở dài lần nữa.
Tiểu nha đầu nhỏ nhắn gầy gò, tuy dung mạo xinh đẹp ưa nhìn, nhưng người như cá mắm, chẳng khác gì con trai cùng tuổi là bao.
Vân Lang là đứa lớn nhất trong cô nhi viện, quen chiếu cố chăm sóc những đứa bé khác rồi, nên những đứa trẻ có hoàn cảnh éo le như Hồng Tụ dễ khiến y sinh tình cảm huynh muội thuần túy, bất kể Tô Trĩ hay Tiểu Trùng đều tương tự.
“ Hồng Tụ, sau này ngươi thích gả cho phú tế thế nào?” Khi Hồng Tụ đi qua trước mặt lần thứ ba, Vân Lang không nhịn được hỏi:
Hồng Tụ đặt chậu thau đồng xuống, vén tóc lất phất trước trán:” Tỳ tử không gả.”
“ Không được, nữ hài tử phải gả, nam hài tử phải thành thân, đó là đạo nhân luân.”
“ Vậy thì gả cho thiếu gia.” Hồng Tụ thoải mái nói ra, hết sức tự nhiên:
“ Khụ khụ khụ, ngươi không thấy chúng ta giống huynh muội à?”
“ Tỳ tử chỉ thích ở bên thiếu gia thôi, không gả cho người khác đâu.” Hồng Tụ nói xong liền vắt khăn lau sàn gỗ, lau rất cẩn thận:
Tiểu nha đầu này lúc nào cũng nhiều tâm sự, thường ngày không có mấy lúc vui vẻ, rất thích làm việc, ngoại trừ làm việc ra thì chỉ có hai thứ tiêu khiển là đọc sách, đánh đàn.
Khác hoàn toàn với Tiểu Trùng hoạt bát, Tiểu Trùng thích cưỡi Đại Vương cười khanh khách đi khắp nơi, Hồng Tụ chưa bao giờ tham gia hoạt động được coi là thú vị nhất Vân gia này, nó càng thích dùng bàn chải mềm chải từng sợi lông cho Đại Vương.
Đại Vương trong mắt Tiểu Trùng là hộ vệ, là đồ chơi, còn trong mắt Hồng Tụ là bảo bối quý giá, chỉ cần qua tay nó, bộ lông bóng mềm như lụa của Đại Vương sẽ rực sáng như lửa cháy.
Hồng Tụ còn có một con hươu sao nhỏ, mỗi ngày nó tới chuồng thăm, cho con hươu nhỏ đó ăn, không bao giờ dẫn con hươu đó ra ngoài. Cho nên con hươu giống Hồng Tụ, rất nhút nhát ...
Tô Trĩ và Tống Kiều đã về, nghe Lưu Bà nói, các nàng mua sắm nhiều lắm, chiếm nửa cái xe, chẳng hiểu mua cái gì, về tới Vân gia liền ở lỳ trong phòng, ăn cơm cũng do trù nương mang tới.
Vân Lang đi tuần thị khắp trang, những người ra ngoài đều trở về bình an, ai nấy vui vẻ, giống như Tiểu Trùng và Hồng Tụ nói, chẳng ai có ý rời đi.
Đối với người có chí lớn mà nói, gia đình lớn là gánh nặng, với đại trượng phu mà nói là thứ cản trở hùng tâm tráng chí.
Vân Lang thì không thấy vậy, cho dù trong ngày tháng sa sút nhất cũng không có ý đó, khi tâm tình khôi phục, càng yêu nhà của mình, giống như con chó nhỏ, cho dù mưa to gió lớn cũng cố chấp muốn về nhà.
Có người nói, thế giới trong mắt ngươi, chính là hình dáng bản thân ngươi, một câu rất trừu tượng, cũng rất sâu sắc.
Lương thực ngoài ruộng, rau xanh trong vườn, gà vịt bên ao, bò dê trên núi đồi, và một đám người chăm chỉ tạo thành cái nhà hoàn chỉnh.
Với Vân Lang mà nói là vô cùng quý giá.
Y nói dối với cả thể giới, nhưng đối xử nhà mình bằng trái tim chân thành lớn nhất.
Thế nên đó là nguyên nhân vì sao y phải đối phó với Quách Giải, y nhìn thấy nguy hiểm trong mắt hắn.
Thế nhưng với tất cả người xung quanh từ Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm tới A Kiều, vì lo lắng cho phụ nhân trẻ nhỏ trong nhà mà tốn công đối phó với một người thì không hợp tình hợp lý chút nào, nên y mới phải bày ra một thí nghiệm phức tạp như vậy, coi nó như trò chơi lớn.
Cảm giác có người che chở thật tốt, thực ra cảm giác che chở cho người khác càng tốt hơn.
Vân Lang từ nhỏ bị vứt bỏ, tất nhiên không ai che chở, bà bà chỉ đơn giản là nuôi y lớn lên, sau đó ... Vân Lang luôn tự lực cánh sinh, đồng thời dùng năng lực lớn nhất che chở đám đệ muội ở cô nhi viện.
Cho dù miệng rất thèm, bụng rất đói, nhưng y kiên định cho muội muội miếng bánh ngọt mà chẳng hề hối hận.
Biết đó là một thứ bệnh tâm lý, Vân Lang chẳng bao giờ định chữa trị.
Quách Giải sắp bị y truyền bệnh cho rồi.
Quách Giải là một kiêu hùng, huynh đệ hắn thì không, cái thế lực hắn quy tụ xung quanh là điểm yếu của hắn, Vân Lang muốn chính tay hắn chặt bỏ.
Tên huynh đệ Tái Vũ Dương của Quách Giải từ giam dâm cướp bóc không việc ác gì không làm, hắn bị Trương Thang cho người truy lùng bắt được, nay bò dưới chân của Quách Giải, thiết kiếm đã được người ta nhét vào tay Quách Giải, đám đông xung quanh vây kín mít.
Bọn họ tung hô tên Quách đại hiệp, chửi rủa ác đồ sắp bị giết chết, có người reo hò, có người khóc, càng có nhiều người nhìn chằm chằm Quách Giải, xem xem hắn có đích thân chém chết ác đồ không?
Đông Phương Sóc ngồi ở sau một cái bàn bày giữa đường, bình tĩnh nhìn Quách Giải, người này có dùng được hay không phải xem quyết định hôm nay của hắn.
Chỉ cần nhát kiếm này chém xuống, chuyện hắn làm trước kia không cần hỏi tới, dù sao người được hoàng triều đại xá bốn lần, hẳn là người có năng lực.
“ Đại ca, đại ca tha cho đệ ...” Tái Vũ Dương ôm chân Quách Giải cầu xin:
Quách Giải rơi lệ.
“ Đại ca, sau này đệ phong kiếm, rửa tay, một lòng chuyên tâm nông vụ, không bôn tẩu giang hồ nữa, cho đệ một cơ hội về nhà ...”
Quách Giải hai mắt đỏ hoe, trường kiếm trong tay hạ xuống, ai cũng nghĩ rằng hắn bỏ qua, Tái Vũ Dương cũng mừng rỡ, thế nhưng lưỡi kiếm lướt một vòng khéo léo, xuyên qua nách Tái Vũ Dương, bằng góc độ chuẩn xác đâu từ họng lên thiên linh cái ...
Đây là cách giúp Tái Vũ Dương chết nhanh nhất, đột nhiên, không có thống khổ, hai mắt hắn trước khi chết còn khấp khởi vui mừng.
Bốn xung quanh bùng nổ tiếng reo hò như sấm, Quách Giải buông kiếm ngồi xuống, ôm lấy thi thể Tái Vũ Dương gào khóc:” Huynh đệ, chớ trách ca ca tàn nhẫn, đệ đi sai đường rồi, đại trượng phu đứng phải nghiêm, đi phải thẳng, nếu đệ thiếu tiền, tìm ca ca là được, sao lại đi cướp bóc. Nay ca ca dù có lòng cứu đệ, quốc pháp không dung tình ... Huynh đệ, ca ca đau lắm ...”
Đông Phương Sóc nhìn rất rõ ràng, Tái Vũ Dương không có cơ hội sống sau nhát kiếm đó, Tái Vũ Dương chết rồi, sự việc kết thúc, bất kể khi sống phạm phải tội ác gì, thời khắc này được trả sạch.
Thân là huyện lệnh, Đông Phương Sóc tới khuyên giải Quách Giải:” Kìm chế đau thương, ngươi là huyện úy, sau này phải ước thúc đồng bạn, đừng để xảy ra chuyện thê thảm chốn nhân gian thế này, quan viên và hiệp khách không thể lưỡng toàn, Trường Môn cung coi trọng ngươi.”
Quách Giải lau nước mắt:” Vì sao chức huyện úy của mỗ vì sao phải làm việc này, đó đâu phải chức trách.”
Đông Phương Sóc chỉ Tái Vũ Dương nói nhỏ:” Trước tiên mai táng huynh đệ, chúng ta nói chuyện.”
Quách Giải gật đầu bế thi thể Tái Vũ Dương lên đi vào Kích Kiếm quán.
Tang lễ được cử hành rất long trọng, Quách Giải mặc áo tang thủ hiếu, không chỉ thế, còn nói với người khác, Tái Vũ Dương tuy phạm tội mà chết, nhưng vẫn là huynh đệ của hắn, vì huynh đệ nguyện cả đời ăn chay ...