“ Điển cố Quách Giải rơi lệ chém Tái Vũ Dương đã truyền khắp Trường An, không chỉ không tổn hại danh tiếng đại hiệp của hắn, mà càng có thêm người đi theo, thiếu niên để tang tới viếng nhiều vô kể. Trước kia tư mã nói hắn là thứ độc hại, ta còn không tin, giờ tin rồi, đây là thứ độc hại lớn.” Đông Phương Sóc ngồi trước mặt Vân Lang, nói rất đau lòng, hắn chính là người tiến cử Quách Giải lên với A Kiều quý nhân:
“ Giết người với Quách Giải mà nói chẳng là gì, hắn sớm quen rồi, hắn càng hiểu tâm thái du hiệp hơn chúng ta, cho nên cách ứng đối sẽ hợp tình hợp lý. Ta sợ là sợ cái tính quả quyết của hắn, nói ăn chay là ăn chay, không hề làm giả.” Vân Lang nhíu mày:” A Tương mua chuộc phó dịch của hắn, phó dịch nói, từ khi hắn tuyên bố ăn chay thì không ăn một miếng thịt, uống một ngụm rượu nào, thật đáng sợ.”
“ Trong số người mỗ quen biết e cũng khó ai làm được như thế, tư mã, đuổi hắn đi là xong, đừng tốn công sức nữa, mỗ chỉ sợ ngài sẽ bồi dưỡng lên một thứ quái vật thật sự.”
Lời của Đông Phương Sóc không phải không có lý, Vân Lang chỉ nghĩ Quách Giải là kẻ tâm cơ thâm trầm, giả nhân giả nghĩa, không ngờ hắn có một tâm tính kiên định như vậy.
Hiển nhiên hắn đã có nghi ngờ, cũng không quá khó để nhận ra Vân Lang đang đối phó với mình, bây giờ hắn đang ẩn nhẫn, bất kể đưa ra yêu cầu gì hắn cũng tiếp nhận.
Hiện giờ từ bỏ là không thể, dù Trường Bình hay A Kiều đều không dễ nhận thua, Quách Giải biểu hiện càng tốt, hai phụ nhân buồn chán này sẽ càng hứng thú.
“ Tiên sinh đừng làm gì nữa, đến lượt đám hoàn khố ra tay rồi, nói tới lực lượng đáng ngại nhất không phải là quan viên, mà chính là hoàn khố, vì bọn họ cố kỵ ít, người khác cố kỵ với họ thì nhiều, dùng trong lúc nhạy cảm là tốt nhất. Thêm vào đây là một quá trình lâu dài, không phân thắng bại ngay được, thong thả mà xem.” Vân Lang kết thúc câu chuyện, kế hoạch đã đưa ra, giờ y chỉ ngồi nhìn, không can thiệp:
Tiễn Đông Phương Sóc đi rồi, Vân Lang khẽ lắc đầu, Đông Phương Sóc tuy thông minh tuyệt đỉnh, lại thiếu nhẫn nại, chỉ những người có thể chịu đựng được tịch mịch mới có tư cách đón nhận huy hoàng sau này. Trên lịch sử tên này số phận không tốt chẳng phải vì không gặp thời, đa phần do tính cách mà ra.
Mà chắc chắn Quách Giải là người như thế, hắn là nhân tài thực sự, đáng tiếc hắn lại sử dụng tài hoa của mình không đúng cách.
Vân Lang rất muốn nhìn bộ dạng của Quách Giải bây giờ, nhưng không có mấy thời gian nữa, dù sao gió thu ngày càng gấp, ngày hoàng đế điểm binh sa trường tới rồi.
…. ….
Bốn bề là những tiếng hò reo rung trời, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân rầm rập, quân trận xoay vần khiến người ta hoa mắt chóng mặt không biết lối nào mà lần, Vân Lang lưng đeo một lá cờ đỏ Đan phượng triêu dương, cưỡi ngựa du xuân từ trên sườn dốc cao chạy xuống, không va phải đội ngũ nào khiến y thở phào một hơi.
Sau lưng y còn có hơn trăm lão binh, thêm vào mười sáu gia tướng Vân thị, đội ngũ không lớn, nhưng vô cùng bắt mắt, vì đội ngũ này là quân trận toàn bộ mặc thiết giáp đen tạo thành.
Lưu Nhị nhìn lá cờ lớn trên đài cao, hét lớn bảo Vân Lang:” Thiếu gia, theo chỉ dẫn của quân kỳ thì chúng ta còn phải chạy về phía tây thêm hai dặm nữa.”
Vân Lang uống một ngụm nước, nhìn lệnh kỳ như quỷ đòi mạng ép bọn họ chạy nãy giờ, quát một tiếng kẹp bụng ngựa, cả đội quân lại phóng hết tốc lực theo hướng cờ chỉ:” Toàn bộ cánh trái tập kết, đừng để lạc đội.”
Khi hoàng đế điểm binh, tướng cầm quân không được rời khỏi tầm mắt của lệnh kỳ thủ, còn phải mang lá cờ bắt mắt cho người ta nhìn thấy.
Quân giáo trường dưới Ly Sơn dưới sự chỉ dẫn của lệnh kỳ sục sôi như nồi cháo, các đội quân cái đứng yên, cái thì di chuyển, đội hình biến ảo liên hồi, lát thì thấy đạn đá bay rợp trời, mặt đất rung rinh, khi thì thấy đám mây đen bay lên, sau đó những mũi tên mang tiếng gió rít rợn người vun vút lao xuống ...
Vân Lang căng mắt cũng không nhìn ra huynh đệ của mình đâu, vừa rồi Hoắc Khứ Bệnh còn mang cờ Lý long bối nhật cùng y xuyên qua quân trận, chạy một vòng thấy hắn biến mất. Tào Tương và Lý Cảm thì biến mất từ lâu, bản thân cứ theo lệnh kỳ chạy qua chạy lại như chó hoang mà không hiểu mục đích làm gì ...
Lưu Triệt đứng trên đài cao, tay đặt hờ trên đốc kiếm uy phong lẫm liệt nhìn quân đội của mình, quan chưởng kỳ Vệ Thanh đã vẫy cờ gần canh giờ, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Một đại quân hơn ba vạn người, muốn điều động tạo thành các loại trận thế, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, Vệ Thanh thường ngày đứng ở vị trí hoàng đế, chuyện điều khiển cờ đã lâu lắm rồi không làm, chỉ lo có sai sót, vì thế ứng phó càng mệt.
Rốt cuộc Vân Lang cũng dẫn được đội ngũ tới cánh trái, thần kỳ thế nào mà lại tụ hợp với Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Lý Cảm rồi, khiến y phải nuốt hết những lời chửi rủa vào bụng.
Không hiểu hiện trường hỗn loạn như thế, bọn họ đều bị xé nhỏ, không biết làm thế nào mà Vệ Thanh vẫn có thể điều động toàn bộ quay trở về bản trận.
Chuyện này cần có sự ăn ý của cả tướng lĩnh lẫn binh sĩ, không dễ dàng chút nào, nếu hôm nay y đi lạc đội, e hậu quả không nhỏ.
Một tiếng ngựa hí cuồng bạo cắn ngang suy nghĩ lan man của Vân Lang, một vị quân tư mã chân chính mặc tỏa tử giáp phóng qua trận địa của Kỵ đô úy, ném lá cờ đỏ hô:” Đột kích tam.”
Sau đó phóng về phía tả doanh ném một lá cờ trái rống:” Tiêu cao lục.”
Vân Lang huých Hoắc Khứ Bệnh:” Ý gì thế?”
Hoắc Khứ Bệnh nhắm mắt hít sâu một hơi từ từ thở ra, hai hàm răng xiết vào nhau, rít như rắn:” Thứ quân tư mã không hiểu quân lệnh như ngươi đáng lôi ra chặt đầu.”
“ Ta mà bị chặt đầu, ngươi là tướng quân chẳng thoát tội đâu, nói thừa thế làm gì? Trả lời đi.” Vân Lang giở giọng vô lại:
Hoắc Khứ Bệnh tức hộc máu không còn cách nào khác giải thích:” Vừa rồi lá cờ kia nói chúng ta là chủ lực đợt đột kích thứ ba, tức là quyết thắng bại, không thắng bại không thu binh. Quân lệnh của tả doanh là yêu cầu nỏ tiễn bao phủ, tiêu cao lục, chúng ta là giáp sĩ, bọn họ sẽ dùng nỏ tiễn bắn theo quân trận của chúng ta.”
“ Thế thì giết cả chúng ta à?” Vân Lang hoảng sợ:
“ Chúng ta có thiết giáp, Hung Nô thì không ...” Hoắc Khứ Bệnh vừa trả lời những câu hỏi ngu xuẩn của Vân Lang vừa nhìn lệnh kỳ trên cao:
Trong tiếng ồn ào đau tai xuất hiện từ phía cánh phải, một đội quân tốt cầm thuẫn lớn từng bước hô vang hướng về phía trước, trường mâu như rừng, thuẫn như tường.
Tốc độ của họ rất chậm, áp lực gây ra lại không hề nhỏ.
“ Rất ít có đại tướng dùng cánh phải làm hướng chủ công, vì thế cảnh phải tiến lên nghĩa là trọng tâm quân trận di chuyển về hướng trái, cho thấy Đại tướng quân sắp phái kỵ binh công kích.” Hoắc Khứ Bệnh chỉ lo tên ngốc Vân Lang xảy ra vấn đề, nên giải thích:
Vân Lang gật gù, không phải y hiểu ý đồ quân trận, mà y hiểu ra tướng quân cao minh có thể dựa vào điều động của quân địch mà dự tính bước tiếp theo.
...
Hôm nay dừng ở đây.