Thế nhưng Hoắc Khứ Bệnh sai rồi, những tiếng động kinh thiên động địa vang lên, khói bụi mùi mịt, đội ngũ xuất chinh đầu tiên là ... Chiến xa?
Vân Lang chưa bao giờ thấy chiến xa, Kỵ đô úy không có thứ này.
Một đại hán lực lưỡng mặc thiết giáp bị bốn sợi xích cố định trên chiến xa, tay cầm đại kích dài hơn một trượng đặt ngang xe, thiết xa được hai thớt chiến mã kéo lao trên bình nguyên. Thực sự có khí thế như cơn bão cuồng bạo nhất nhấn chìm mọi thứ, những cọc gỗ lớn to bằng thân người thật bị đại kích lướt qua chém ngọt như không, quân sĩ đứng xem phấn khích hô rát tai.
Thứ này hẳn là lợi khí phá trận, Vân Lang ước chừng quân trận do thiết thuẫn tạo thành cũng khó mà ngăn được chiến xa xung phong, người bị chiến xa nghiến qua, dù có mặc giáp cũng thành bã.
“ Ta không thích dùng chiến xa, nặng quá, không cơ động.” Hoắc Khứ Bệnh hơi mất mặt vì đoán sai, thấy Vân Lang si mê nhìn chiến xa hừ một tiếng, chê bai hết lời:” Thứ này có gì mà hay chứ, chiến xa chế tạo khó khăn, giáp sĩ thì phải lựa chọn cẩn thận, phải rèn luyện thường xuyên, tổ chức chậm, ít linh hoạt, bị hủy diệt quá dễ, chỉ cần đào đoạn hào nông, cắm ít chông sắt là có thể khiến nó tổn thất thảm trọng.”
“ Cơ mà chúng ta đối diện với Hung Nô, chiến xa khí thế dữ dội, ta đảm bảo một khi chiến xa xuất hiện, Hung Nô chỉ có phận bỏ chạy, ta muốn trong Kỵ đô úy có ít chiến xa.” Vân Lang tưởng tượng cảnh mình đứng trên chiến xa phe phẩy quạt lông đuổi Hung Nô chạy như vịt đã kích thích rồi:
Lý Cảm bĩu môi:” Tiền phong doanh của ta không cần.”
Hoắc Khứ Bệnh nói ngay:” Trung quân của ta không cần.”
Tào Tương hết nhìn Hoắc Khứ Bệnh lại nhìn Vân Lang, hắn không hiểu rõ vụ này, song cảm thấy trên chiến trường thì nên nghe Hoắc Khứ Bệnh hơn:” Hậu quân của ta cũng không cần.”
“ Không cần thì thôi, ta sẽ trang bị hết cho Truy trọng doanh.” Bị huynh đệ quay lưng, Vân Lang chẳng giận, làm chuyện không ai làm y càng thích:
Đội chiến xa chạy xa rồi, trên đường để lại vài cỗ chiến xa bị lật nhào, trông rất thảm, bị chiến xa đằng sau xô cho tan nát, chiến mã và giáp sĩ bị đè be bét, có cái thì vỡ vụn rồi, giáp sĩ vẫn bị chiến mã kéo đi, không ngừng nảy lên trên đường mấp mô, đoán chừng xác bên trong bộ giáp không còn ra người nữa.
Ít nhất trong tầm nhìn của Vân Lang phải có gần hai chục chiến xa bỏ lại.
“ Đó là điểm yếu của chiến xa, yêu cầu địa hình tác chiến rất cao, đây còn là địa hình chọn trước đấy, nếu tác chiến ở địa hình khác, sẽ chết cực nhiều.” Tào Tương có cái bản lĩnh, cho dù chuyện hắn chẳng hiểu cũng có thể nói như thật:
Hoắc Khứ Bệnh quay đầu sang mắng:” Nói vớ vẩn, chiến xa ra trận hoàn toàn khác thế này, không ai lại dùng chiến xa quy mô lớn kết trận chặt như thế, mỗi cái chiến xa là một bảo lũy độc lập. Ngươi phải biết, hôm nay chỉ có một giáp sĩ dùng đại kích, nhưng lên chiến trường sẽ có hai nỏ binh, tốc độ cũng không nhanh như thế. Ta xem thường chiến xa vì kẻ địch của ta là Hung Nô, chiến xa đi đường trường gian nan, nếu tác chiến ở Trung Nguyên, chiến xa rất hữu dụng.”
Bị húc đầu vào tường, Tào Tương thẹn quá hóa giận rống lên:” Ta đang nói giúp ngươi đấy.”
Còn chưa nói hết thì thấy Lý Cảm ở bên hét lớn thúc ngựa chạy về phía trước, vội chạy theo, quân kỳ của hắn và Lý Cảm liền nhau.
Cùng lúc ấy lượng lớn kỵ binh ở cánh trái cũng phát động tấn công, rõ ràng là đội ngũ bộ binh, không hiểu điều động thế nào mà phân tách cho kỵ binh tràn ra như thác, sau đó dồn tụ lại thành quân trận lớn, vó ngựa nện trên mặt đất mang theo bụi mù ùn ùn cuốn đi, uy thế kinh khủng hơn chiến xa.
Hoắc Khứ Bệnh bất động, Vân Lang cũng đứng im thít, mồ hôi ròng ròng nhìn kỵ binh cuồn cuộn nối nhau lướt qua bên người, cảm giác mình như cái thuyền nát chơi vơi giữa cơn sóng dữ.
Chỉ cần một tên xô phải mình thôi là xong đời.
Hơn vạn kỵ binh xung phong, với kẻ địch mà nói là tai họa, Vân Lang tim đập thình thịch tin chắc rằng kỵ binh Hung Nô không thể chống lại được trận thùy triều sắt thép này.
Số kỵ binh này là niềm kiêu hãnh của Đại Hán, cũng là lực lượng để Lưu Triệt uy trấn tứ phương.
Kỵ binh xuất kích tất nhiên không thể chỉnh tề như bộ binh, điều ấy không hề gì, bởi vì so với quân trận, bọn họ càng chú trọng khí thế hơn.
Một hồi tiếng động rất khó miêu tả từ phía sau truyền tới, Vân Lang quay đầu nhìn, chỉ thấy mưa tên đen xì vun vút lao lên không, chẳng mấy chốc tụ thành đám mây đen.
Lệnh kỳ màu đỏ đã áp xuống, Hoắc Khứ Bệnh giơ tay, đợi lệnh kỳ hoàn toàn hạ xuống, ngựa Ô Chuy của hắn hí một tiếng kích động chồm lên.
Vân Lang rất sợ, song vẫn phải quát ngựa đuổi theo, mặc dù trên trời liên tục có mưa tên bắn tới chỗ mà y đang phóng tới, nhưng còn đỡ hơn là đứng nguyên tại chỗ bị quan quân pháp giết chết.
Rất muốn bảo Hoắc Khứ Bệnh giảm bớt tốc độ lại, vì mưa tên luôn ào ào rơi xuống trước chiến mã của họ vài ba trượng, chỉ bất cẩn một chút là sẽ nằm trong phạm vi bao phủ của nó.
“ Nhanh, nhanh lên, chúng ta chỉ có mười lăm nhịp thở thôi ...” Hoắc Khứ Bệnh gào thét thúc chiến mã phi như bay:
Cái này Vân Lang hiểu, trong thời gian đó mà không tới khu vực dự định sẽ bị mưa tên của địch xạ kích, bị cả mưa tên bên mình chào hỏi, nếu ở đời sau chính là hỏa pháo yểm trợ, không biết là ai phát minh ra thứ chiến thuật nguy hiểm này.
Keng!
Một mũi tên bắn trúng lưng Hoắc Khứ Bệnh, tuy mũi tên bị bật ra, nhưng đủ khiến Vân Lang thấy lưng mình cứ lành lạnh, vừa ngoái đầu nhìn tức thì hồn phi phách tán.
“ Con bà nó, đây rốt cuộc là diễn tập hay giết người?” Cách Vân Lang chỉ hai thân ngựa, có tên quân giáo của tả doanh bị tên đâm xuyên cổ chiến mã rơi xuống, sau đó tất nhiên bị đồng bạn dẫm nát như tương, Vân Lang sợ hãi la hét, có kiểu tập trận vô nhân tính thế này à:
Không ai thèm để ý tới Vân Lang, lúc này ngay Hoắc Khứ Bệnh bên cạnh cũng chẳng nghe thấy y la hét cái gì, con ngựa du xuân được một đám kỵ binh xúm quanh đưa đi lên đồi, sau đó lại rầm rập xuống dốc, không khác gì ngồi trên tàu lượn cao tốc, lúc này hoàn toàn không cần điều khiển ngựa nữa rồi, sẽ bị số đông cuốn theo …
Vân Lang đã hiểu sức một người trên trận chiến nhỏ bé ra sao.
“ Ném mâu!” Hoắc Khứ Bệnh hô lớn rút đoản mâu ném ra, hướng về phía bảo lũy dùng loạn thạch dựng thành:
Vân Lang cũng rút mâu ném, y chỉ cần đảm bảo là mình đã ném thôi, còn trúng đâu thì y mặc xác, gió bụi liên tục thốc vào mặt, muốn mở to mắt ra nhìn cũng khó, ngoại trừ bảo lũy trước mắt thì không rõ tình hình thế nào, chuyện gì xảy ra, càng không phân biệt nổi rốt cuộc mình phóng ngựa tới đâu.
Tòa bảo lũy nhanh chóng biến thành nhím, tiếp đó là bảo lũy thứ hai, thứ ba, thứ tư ... Khi bảo lũy cuối cùng xuất hiện, Hoắc Khứ Bệnh không ngờ hô: “ Khiêu đãng binh.”
Sau đó Vân Lang nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đứng lên chiến mã, rồi hắn nhảy ... hắn nhảy ... Vân Lang lắp ba lắp bắp đưa tay chỉ, tên này muốn chết sao.
Bọn họ đang từ trên triền dốc lao xuống, tốc độ kinh hồn, Hoắc Khứ Bệnh lao đi như đạn pháo, Vân Lang tuyệt vọng la hét, tên này không chết cũng trọng thương.
Quân tốt xung quanh y cũng có động tác tương tự.
Điên rồi, điên hết rồi, lão tử không chơi trò giết người này.