Hoắc Khứ Bệnh rơi mạnh xuống bảo lũy gỗ, cả bảo lũy như rung một cái, hắn chẳng bận tâm, tóm lấy thanh xà, vẻn vẹn dùng lực tay mà đu người lên đài cao.
Liên tục có binh tốt nhảy lên bảo lũy, chuẩn xác mà nói là đập vào bảo lũy, làm bảo lũy phát ra tiếng cót két ê răng, còn binh tốt nhổ ra một ngụm máu hoặc vài cái răng, sau đó hùng hổ leo lên.
Chiến mã của Vân Lang vùn vụt lướt qua bảo lũy, còn vài binh tốt chưa bám vào được thanh ngang, đang treo lủng lẳng ở đó, chỉ cần rơi xuống là bị chiến mã dẫm tan xác.
Triền dốc bên phải là vị trí Kỵ đô úy tập hợp, lúc này chẳng để ý tới Hoắc Khứ Bệnh nữa, bất kể thế nào cũng phải dẫn quân tốt tới điểm tập hợp thì đợt xung phong này mới hoàn thành.
Lá cờ Đan phượng triêu dương của y có tác dụng biển chỉ đường.
Đến rồi, Vân Lang vã mồ hôi rút cờ cằm phập xuống đất, toàn bộ quân tốt Kỵ đô úy giảm tốc độ, tụ tập ở bên cờ.
Vân Lang lau mồ hôi trên mặt nhìn đám giáp sĩ leo lên bảo lũy gỗ cao năm trượng, người đeo cờ trên lưng không chỉ có Hoắc Khứ Bệnh mà còn có bốn người khác đang leo như khỉ.
Hoắc Khứ Bệnh leo nhanh hơn người khác một chút, Vân Lang không khỏi hồi hộp, cái tên này chưa bao giờ nói diễn tập còn mang tính cạnh tranh dữ dội như thế.
Một đám quân tốt giáp đen bu lấy đằng sau Hoắc Khứ Bệnh ngăn cản người khác, liên tục có tiếng hét lớn rồi có người rơi xuống.
Chẳng mấy chốc đã nhung nhúc người leo lên bảo lũy, giống đàn kiến bu vào bánh ngọt.
“ Cẩn thận!” Vân Lang thót tim hét khản giọng dù biết Hoắc Khứ Bệnh chẳng nghe thấy, vì hắn hình như bước hụt, tụt xuống mấy xích, sau đó trụ lại được, tựa hồ bị thương rồi chậm chạp leo lên, nhìn kỹ thì ra lưng trúng một mũi tên: “ Khốn kiếp!”
Đảo mắt nhìn quanh liền thấy một tên lưng đeo cờ lam tay cầm trường cung ngửa mặt lên phía bảo lũy, máu dồn lên đầu, như bị không khí chiến trường tác động, Vân Lang chẳng nghĩ gì cả, rút nỏ ra nhắm chuẩn mục tiêu bóp cò.
Thiết vũ tiễn lao vùn vụt qua con dốc dài ...
Tên đeo cờ xanh trúng tên, quay đầu nhìn phía tên bắn tới, cúi rạp người thúc ngựa chạy đi.
“ Khốn kiếp, chạy đâu, lão tử bình sinh ghét nhất những kẻ đâm sau lưng huynh đệ.”
Lưu Nhị thấy Vân Lang tuốt trường kiếm như định đuổi theo thì thất kinh giữ lấy cương ngựa:” Thiếu gia, không được tự ý rời vị trí.”
Vân Lang mắt vẫn không rời tên kia, hỏi nhanh:” Có chết không?”
“ Không, thiếu gia có tước vị, tệ nhất là mất tước vị thôi, đương nhiên nếu thực sự ở chiến trường, sẽ bị chặt đầu.” Lưu Nhị biết Vân Lang định làm gì:” Để lão nô đi.”
Vân Lang thu hồi trường kiếm, mắt nhìn chằm chằm trên kia, tay lắp tên vào thủ nỏ:” Ta đi không chết, ông đi chết chắc.”
Nói xong gạt tay Lưu Nhị thúc ngựa đuổi theo.
Chiến mã của Vân Lang vừa rời bản trận, tức thì xung quanh truyền tới tiếng ồ lên, người ở quân trận khác đổ mắt nhìn về phía y.
Gió thổi ù ù bên tai, Vân Lang không để ý tới thứ khác nữa, trong mắt chỉ có tên đeo cờ lam kia, ám toàn người mình ở sau lưng, không thể tha thứ.
Vừa nãy quá xa nên sát thương có hạn, tên đó mặc giáp nên không hề gì, nhưng mà dù thế, muốn lấy thiết vũ tiễn ra không phải dễ, riêng gai ngược đủ cho hắn thảm vô kể rồi, hơn nữa càng hoạt động, gai càng ăn sâu vào thịt, tới khi hắn chết.
Lưu Triệt lạnh lùng nhìn Vân Lang truy đuổi kẻ bắn trộm kia, hoàn toàn không có ý ngăn cản, hắn chưởng khống toàn quân, lúc này Tú Y sứ giả phân tán khắp nơi, nguyên nhân xung đột đã truyền vào tai hắn.
Vệ Thanh cũng nghe thấy bẩm báo nhưng không phản ứng gì, đợi hoàng đế hạ lệnh.
Kẻ ám toàn Hoắc Khứ Bệnh là biên quân, trùng hợp là trước kia hắn thuộc Vũ Lâm quân, vốn trấn thủ Nhạn Môn Quan, tòa thành quan tan hoang đó ngày ngày bị Hung Nô xâm chiếm, hai nghìn sáu trăm Vũ Lâm quân mà Công Tôn Ngao mang theo đã tổn thất quá nửa, phụ binh gần như không còn.
Nếu như không phải Vệ Thanh ở Hà Sáo đánh bại Bạch Dương vương và Lâu Phiền vương thì Nhạn Môn Quan lại lần nữa bị công phá rồi, ông ta chẳng có cơ hội dẫn quân về Trường An chỉnh đốn.
Ngũ sắc cờ tranh đấu là thông lệ ở quân diễn, để bồi dưỡng dũng khí tướng sĩ mà lập ra, một khi leo lên thành trước, ban thưởng còn lớn hơn cả quân công.
Công Tôn Ngao rất cần quân công này để lập công chuộc tội, dù sao chưa có tác chiến quy mô lớn mà bộ hạ thương vong nặng nề, không thể giải thích được.
Mắt thấy Hoắc Khứ Bệnh sắp giành phần thắng, biên quân Nhạn Môn Quan không nhịn được nữa, thắng lợi này với họ mà nói rất quan trọng.
Người bắn bị thương Hoắc Khứ Bệnh là Công Tôn Tiến, tộc đệ của Công Tôn Ngao, kỳ thực ai cũng biết trong tranh đoạt sử dụng chút thủ đoạn rất bình thường, chỉ cần không phải cố tình giết người thì thường đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ai ngờ có tên điên bắn trả như thế, hơn nữa còn truy sát không rời, hắn hai lần rút tên rồi không ra, lại còn đau tới thiếu chút nữa ngất xỉu.
Công Tôn Tiến gục người trên lưng ngựa, xung quanh tuy đông người, nhưng không ai vươn tay cứu viện, hắn không dám về trận.
Bất tri bất giác ngựa chạy tới đài cao của hoàng đế, chuyện ầm ĩ tới mức này thì hắn biết mình chết chắc, tuyệt vọng lăn khỏi mình ngựa, ôm vết thương quỳ xuống đất, chỉ hi vọng đừng để liên lụy tộc nhân.
Vân Lang đuổi tới nơi, rút trường mâu mượn đà ngựa đâm xuyên ngực Công Tôn Tiến, sau đó buông mâu nhảy khỏi ngựa, quỳ rạp xuống.
Quần thần trên đài cao im phăng phắc, sắc mặt Lưu Triệt dễ coi hơn nhiều, ít nhất hai tên khốn kiếp còn biết đế vương ở đâu.
“ Cho vào xe tù, sau quân diễn xử lý.”
Quân lệnh này đưa ra rõ ràng nhắm vào Vân Lang, còn Công Tôn Tiến lúc này đã chết ngắc rồi, nằm thẳng cẳng ở đó không chút nhích.
Hai cung vệ đi tới tháo khải giáp trên người Vân Lang, xõa tung búi tóc, một sợi tơ màu vàng buộc bờ trên cổ quát:” Đi.”
Vân Lang bái lạy hoàng đế một cái, đứng dậy bị hai cung vệ áp giải về đại doanh, ngựa du xuân theo sát bên cạnh.
Vệ Thanh trên đài quỳ một chân xuống:” Đây là tội do vi thần thiếu quản giáo.”
“ Khanh quanh năm chinh chiến bên ngoài, làm gì có tội, trái lại tại trẫm dung túng đám thiếu niên này, khiến chúng vô pháp vô thiên.”
Tể tướng Tiết Trạch đột ngột xen vào:” Quân tư mã có chức trách hộ vệ chủ tướng, chuyện xảy ra tuy có nguyên cớ, song nhiễu loạn quân trận vẫn không thể nương nhẹ.”
Mặt Lưu Triệt không để lộ chút tình cảm nào cho người ta suy đoán, phất tay:” Tiếp tục thao diễn, tiến lên năm mươi trượng.”
Cờ hắc hổ áp xuống, hai đại hán lực lưỡng mình trần vung dùi gõ trống.
Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!Tùng!
“ Hây! Hây! Hây!” Theo cùng tiếng trống nặng nề, đội quân từ cánh trái nâng thuẫn bài chầm chậm đi về phía trước, những quân tốt này bước chân cực kỳ kiên định, tựa hồ không thứ gì có thể ngăn cản bước chân của họ.
Vân Lang hiện giờ có thể thoải mái xem quân diễn rồi, vị trí của y cực tốt, xe tù được đặt trên ngọn đồi, dưới đồi là đại doanh bao la.
Hai cung vệ nhốt Vân Lang vào xe tù, để thò ra cái đầu, nhưng không còng chân tay, cho nên y có thể ngồi đó thoải mái nhìn phong cảnh xung quanh.
Hoắc Khứ Bệnh rốt cuộc đã leo lên được nơi cao nhất bảo lũy, giơ kim long kỳ ra sức vẫy mạnh.
Vân Lang thở phào, nhìn hắn nhiệt tình vẫy cờ thế kia thì chắc là không sao rồi, chuyện thì đã làm, chẳng cần nghĩ nhiều, từ sáng tới giờ bận rộn, chẳng được ăn miếng nào, Vân Lang đói ngấu.
Trong túi của ngựa du xuân có không ít thức ăn, Vân Lang gọi nó tới gần, vươn tay ra móc một hồi, lấy được đống đồ ngồi ăn, ung dung vô cùng, chẳng hề có giác ngộ của kẻ mang tội.