Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 309 - Q2 - Chương 093: Người Dưới Xe Tù.

Q2 - Chương 093: Người dưới xe tù. Q2 - Chương 093: Người dưới xe tù.

“ Này, cho lão phu một ít.”

Vân Lang đang gặm đùi gà thì nghe thấy tiếng người gọi, liền ngớ ra, nhìn trái nhìn phải làm gì thấy ai, lại nghe giọng già nua quát mắng:” Nhìn xuống, tí tuổi đầu mà mắt mọc trên trán rồi.”

“ Cổ ta bị kẹt ở xe rồi, ông thấy ta cúi được xuống à, muốn ăn tự tới lấy.”

“ Không lấy được, chân lão phu bị người ta dùng xích sắt khóa rồi, không với tới chỗ ngươi được, xem ra không thể ăn rồi.”

“ Ông ở đâu?”

“ Dưới xe.”

“ Ta có miếng thịt dê bọc trong lá sen, lăn xuống dưới, cẩn thận nhận nhé.”

Vân Lang thuận theo mép xe tù ném xuống, sau đó nghe tiếng xích sắt loảng xoảng, hẳn là ông ta đã bắt được.

Có tiếng ăn uống như dã thú xé mồi truyền tới, vị nhân huynh phía dưới lại nói:” Ngươi có rượu kia à?”

“ Không đủ hai người uống đâu.” Vân Lang chép miệng, thường ngày coi rượu gạo chẳng ra gì, giờ thấy sao mà ngon miệng thế cơ chứ:

“ Cho lão phu một ngụm với.” Giọng nói van vỉ:

Vân Lang do dự, nể mặt ông ta già cả lại bị tù tội như thế, hơn nữa còn bị xích, tội chắc là không nhẹ, liền ném bầu rượu cho. Miếng thịt dê rất lớn, hẳn là đủ để ông ta ăn, Vân Lang ăn hết thịt gà tiếp tục xem quân diễn, lúc này đang thu binh.

Quân đội xuất phát không dễ dàng, thu lại cũng là một môn học vấn lớn, nhất là lúc này mặt trời ngả về phía tây, mây màu trải đầy chân trời, ngũ sắc kỳ và ráng chiều ánh chiếu lẫn nhau, quân đội như thủy triều, hùng tráng không nói lên lời.

“ Người trẻ tuổi, ngươi có thịt thà để ăn, lại có cung vệ đưa tới, xem ra gia thế không tệ. Lão phu cũng không ăn không của ngươi, cho ngươi biết, người mà bị đưa tới đây muốn ra khó lắm, tranh thủ sớm ngày kiếm đường lo liệu, để lâu rồi không kịp.”

Vân Lang thở dài sườn sượt:” Vừa rồi ta giết người trước mặt bệ hạ, ông thấy ai giúp ta được?”

“ Hả? Vừa rồi, ngay trước mặt đại quân?”

“ Đúng rồi.”

“ Ái chà chà, lão phu xem ra vẫn còn đánh giá thấp gia thế của ngươi rồi, giết người trước mặt bệ hạ mà chưa bị băm thành thịt nát thì ngươi là người đầu tiên đấy, bệ hạ nói sao?”

Nghiêm trọng vậy sao? Vân Lang nhớ lại:” Bệ hạ nói sau quân diễn xử lý.”

“ Lạ, thật lạ.” Người kia kêu rất quái dị:

“ Lạ cái gì?”

“ Cho ngươi biết, bệ hạ mà muốn giết ai là làm ngay, không bao giờ trì hoãn dù chỉ một khắc, nếu xử lý sau tức là trong lòng bệ hạ còn cò băn khoăn, ngươi có nửa khả năng sống sót.”

Vân Lang lúc này mới thấy sờ sợ, nói không tự tin lắm:” Ta có tước vị, không chết được.”

Người ở dưới cười hết sức khó nghe:” Kha kha kha, tiểu tử, bệ hạ giết người có bao giờ quan tâm tới tước vị, ngươi nghĩ bệ hạ chưa từng giết hầu tước à? Quan nội hầu cũng giết cả đống, đừng đem tước vị của ngươi ra nói cho mất mặt, may ra ngươi từng lập quân công thì còn giữ được mạng.”

Vân Lang nói vội:” Có có, ta từng giết Hung Nô được phong thiếu thượng tạo.”

“ Ừ, thế còn tạm, vậy kẻ ngươi giết có đáng chết không?”

“ Tên đó ám toàn chủ tướng quân ta, ta là quân tư mã, ông nói xem ta có nên giết hắn không?”

“ Nhưng ngươi không nên giết hắn trước mặt bệ hạ.”

Vân Lang nghe câu này hết hứng thú nói chuyện, mới đầu còn tưởng gặp được kỳ nhân, gặp người như thế khiêm nhường chút chỉ lợi vô hại, biết đâu xin được kế hay, nhưng mà câu này tiết lộ bản tính đối phương, càng chẳng nói gì tới kỳ nhân, nói tiếp chỉ mất thân phận.

“ Này, sao ngươi không nói nữa? Có phải thấy lão phu nói đúng nên sợ rồi không?” Người ở dưới cho rằng đã dọa được Vân Lang thì đắc ý lắm:

“ Nếu không câm mồm đợi gia gia ra ngoài xé cái miệng, đừng lấy chuyện của gia gia ra làm trò vui.”

“ Í, thiếu niên, sao ngươi vô lễ như thế?”

Vân Lang gọi ngựa du xuân tới, nắm hàm nó kéo xuống, ngựa du xuân hí một tiếng đá chân ra.

“ Ái ái, quản con ngựa của ngươi đi.”

Người dưới xe bị ngựa đá la oai oái, cuối cùng cũng im miệng, Hoắc Khứ Bệnh đã trở về quân trận, Kỵ đô úy của họ đã lui ra sau, giờ tới lượt các quân khác. Vân Lang hết hứng thú xem quân diễn, hai tay buông thõng đặt trên sàn xe, ngồi trong xe tù ngoẹo đầu ngủ thản nhiên như không.

Mặt trời xuống núi rồi sắc trời vẫn sáng, đại quân lục tục về doanh, chẳng bao lâu bốc lên từng cột khói, tới giờ bắc bếp nấu cơm rồi.

Ba người Hoắc Khứ Bệnh quỳ dưới ngọn đồi, hai tay Hoắc Khứ Bệnh nâng cờ lên, đầu cúi rất thấp, cho dù Lưu Triệt chưa tới, bọn họ vẫn quỳ ngay ngắn.

Cở bỏ giáp trụ, Lưu Triệt được đám đại thần xúm quanh rời khỏi cái đài cao kia, đi tới trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, nhìn bả vai quấn vải của hắn, lại nhìn kim long kỳ:” Đánh ba mươi gậy.”

Hoắc Khứ Bệnh mừng rỡ:” Tạ chủ long ân.”

Lý Cảm, Tào Tương quỳ gối lết tới:” Tướng quân trúng tên bị thương, xin cho thần nhận phạt thay.”

Lưu Triệt cười nhạt:” Các ngươi chẳng lẽ cho rằng chịu ba mươi gậy là xong à? Coi thường quân pháp của trẫm sao?”

Ba người vội cúi đầu:” Thần không dám.”

“ Tể tướng trước đó nói rất có kiến giải, sao không phân thị phi cho chúng nghe.”

Tiết Trạch thất kinh cúi đầu:” Bệ hạ kim khẩu ngọc ngôn đã quyết, nào tới lượt thần lắm mồm.”

“ Ha ha ha, khanh thân là tể tướng, tổng quản bách quan, điều giáo thiên hạ, chuyện cần làm vẫn phải làm, tránh người ta nói khanh là cái bóng của trẫm.”

Tiết Trạch khom người cười:” Thành cái bóng của bệ hạ là vinh diệu của thần, vẻn vẹn vài lời đồn đại, nào đáng để ý.”

Phải biết xưa nay tể tướng Đại Hán đều quyền lực cực cao, nên sự thần phục của Tiết Trạch làm tâm tình Lưu Triệt rất tốt, chỉ ngọn đồi:” Vậy cùng trẫm đi gặp tên khốn kiếp to gan vì sao dám hành hung giết người trước mặt trẫm.”

Ba người Hoắc Khứ Bệnh còn muốn nói nhưng bị Vệ Thanh trừng mắt nhanh chóng cúi đầu xuống, hoàng đế đã không nói gì thêm tức là đã ngầm thừa nhận cho Tào Tương, Lý Cảm chịu đòn thay. Hiện giờ vì quân diễn thành công mà tâm tình vui vẻ, Vân Lang tuy khó thoát trừng phạt, nhưng ứng đối thích hợp, sẽ không đáng ngại.

Dù sao Công Tôn Tiến ám toán chủ tướng Kỵ đô úy trước, nếu trong quân không ai biết hộ chủ, dửng dưng đứng nhìn, hoàng đế mới thực sự nổi giận.

“ Vi thần nghe nói Vân Lang xuất thân từ Khoa kỹ Tây Bắc, không biết chuyện này có thật không ạ?” Tiết Trạch đi sau hoàng đế cẩn thận hỏi, thân phận Vân Lang tới nay vẫn trong trạng thái bán công khai, trừ người thân cận, người khác chỉ có thể nghe đồn:

“ Trẫm chưa bao giờ nghe nói tới cái tên này, Đổng Trọng Thư vô cùng am hiểu môn phái ẩn thế cũng không hề hay biết, nhưng ông ta nói môn phái đó thực sự tồn tại, một cái tên còn có thể tùy ý bịa đặt, thế nhưng tuyệt kỹ môn phái không thể. Vẻn vẹn bằng sự am hiểu bách nghệ, y thuật của y đều hơn xa nhân thế đã cho thấy sư môn của y truyền thừa thế nào.”

Trương Thang nhân cơ hội nói vào:” Bệ hạ, Khoa kỹ Tây Bắc thực sự bất phàm, Vân Lang chỉ vẻn vẹn biết bề ngoài thôi, điều này cực kỳ phù hợp với tính cách có phần tản mạn của y, người có biết học vấn sở trường của Vân Lang là gì không?”

Lưu Tiệt gật đầu rồi lại lắc đầu, rồi kèm một tiếng thở dài không rõ ý:” Trẫm biết, là bào trù, trẫm thừa nhận ở đạo này, y là thiên hạ đệ nhất.”

Quan viên xung quanh sửng sốt, hoàng đế mà nói bốn chữ "thiên hạ đệ nhất" không phải đơn giản, ngự sử trung thùa Phí Thông nhíu mày:” Thế có khác nào lên bảo sơn lại về tay không?”

Trương Thang thi lễ nói:” Phí công nói lời ấy sai rồi, thuật bào trù của Vân Lang không vẻn vẹn là chế tác món ngon, mà gồm thâu cả nông canh, chăn nuôi, lấy ra bất kỳ thứ nào cũng có thể phú quốc cường dân. Hiện trong nhà lương thực chất như núi, gà vịt bò dê khắp đồng, vẻn vẹn hai năm biến một vùng đất hoang vu thành nơi trù phú, có thể tính là nhà phú quý thứ hai Trường An.”

Phí Thông là lão thần từ thời Văn đế, năm nay đã tám mươi rồi, sớm đã thành tinh hai hàng mi thọ trắng phau phau dài quá dài tai, vì thế cho dù là viên quan như Trương Thang cũng phải cẩn thận trả lời.

“ Quá lời, quá lời rồi ...”

“ Làm gì tới mức đó, chỉ giàu xổi thôi mà.”

“ Nghe nói Trương công vừa mắt tiểu tử đó, muốn giúp y thoát tội cũng đâu cần nói quá thế.”

Không ai tin lời Trương Thang, bọn họ biết danh tiếng Vân Lang kẻ này là đệ tử kỳ nhân, thân mang kỳ thuật, y đạo càng vô song, tính tình quái dị, sống xa lánh nhân gian, xưa nay toàn làm chuyện khác thường, như thu nhận một đống phụ nhân trẻ nhỏ, nghe nói còn giúp đỡ dã nhân kiếm sống, toàn hành vi xuẩn ngốc.

Phí Thông gõ gõ quải trượng xuống đất, cho dù Tiết Trạch cũng phải ngậm mồm, hỏi:” Vân thị có mua bán không?”

Trương Thang vội đáp:” Phí công, Vân thị trừ bán đồ trong nhà tự sản xuất dư thì không tham gia mua bán.”

Phí Thông vuốt râu gật gù:” Ừ, sản xuất thì ưu huệ tứ phương, thương cổ chỉ đoạt lợi thiên hạ, dù giàu có cũng chỉ là hạng bất nhân.”

Không ít quan viên chột dạ lặng lẽ lùi ra sau, tránh để lão già thành tinh nhìn thấy, chẳng may bị mắng một câu trước mặt hoàng đế, bị hoàng đế ghi nhớ ngươi đoạt lợi bách tính thì nguy to.

Bình Luận (0)
Comment