Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 310 - Q2 - Chương 094: Ai Là Người Tốt. (1)

Q2 - Chương 094: Ai là người tốt. (1) Q2 - Chương 094: Ai là người tốt. (1)

“ Ngẩng đầu lên.”

Vân Lang đang ngủ gà ngủ gật nghe thấy tiếng quát thì giật mình, vừa ngẩng đầu mắt còn lơ mơ làng màng chưa nhìn rõ cái gì thì bất thình lình có bóng roi quất tới, thất kinh muốn tránh, nhưng quên mất mình đang ở trong xe tù thì tránh vào đâu? Chát một tiếng đanh gọn, chỉ thấy đầu như muốn nứt toác, nước mắt tức thì chảy ra …

Lúc này mới nhìn ra người cầm roi đánh mình là Lưu Triệt, lửa giận bốc lên và sợ hãi gần như cùng lúc.

Lưu Triệt cười chế nhạo:” Dám giết người trước mặt trẫm? Sao mới một roi mà đã rơi nước mắt.”

Vân Lang đau như bị dí sắt nóng lên mặt, chỉ tay:” Bệ hạ quất vào mũi rồi.”

“ Hả? Lý do thật kỳ quái.” Lưu Triệt vung roi định quất cái nữa, đột nhiên nhìn thấy bóng người phía sau, nhíu mày nhìn cung vệ bên cạnh:

Cung vệ đi tới nhặt từ dưới đất lên một sợi xích sắt kéo mạnh, liền có bóng người cỡ đứa bé kêu thảo từ dưới gầm xe bị lôi ra.

Vân Lang nhất thời quên cả đau, nhìn tên nói chuyện với mình một hồi còn ngỡ là kỳ nhân, không ngờ ta tên lùn, tuy chỉ cao ba xích, nhưng mà béo phì, lăn trên mặt đất mấy vòng mới dừng.

Tên này vừa thấy Lưu Triệt liền phát ra tiếng kêu thê thảm làm người ta muốn rơi lệ, lăn tới:” Bệ hạ ơi ...”

“ Cút ngay!” Lưu Triệt đá một phát tàn bạo:

Tên đó là một minh tinh diễn xuất, rõ ràng Lưu Triệt đá chẳng thể mạnh tới mức đó, chẳng hiểu thế nào mà hắn bay lên không, lộn hai vòng mới rơi xuống đất, nảy mấy cái như quả bóng da rồi va vào cái cây cách đó mấy trượng.

Quan viên nơi đó không ai không hiểu, bị hoàng đế ra tay trừng phạt là may mắn, vì hoàng đế đã trừng phạt rồi thì người khác không có tư cách trừng phạt nữa, hoàng đế mà không thèm để ý tới mới là nguy, lúc ấy thì sống chết của ngươi không khiến hoàng đế bận lòng nữa rồi.

Lưu Triệt đá bay tên lùn xong lại nhìn Vân Lang, giọng lành lạnh xen chút hả hê:” Ngươi biết sai ở đâu chưa?”

Vân Lang cẩn thận nghiêng đầu cố tránh xa cái roi trong tay Lưu Triệt, cố gắng giữ giọng của mình không thể hiện ra sự tức giận:” Thần không nên giết người khi bệ hạ điểm binh.”

Có vẻ Lưu Triệt chấp nhận lời này, roi vung lên, nhưng lần này quất vào xe tù:” Một tướng quân mà không có cái dũng thì là phế nhân, trẫm nể tình ngươi còn có ba phần nhiệt huyết nên mới không chặt đầu tại chỗ. Nhưng ngoài dũng mãnh, còn có thứ không được phép làm trái, đó là quy củ, vì thế tuy trẫm khai ân cho không chết, nhưng tội khó tha. Trương khanh đâu, giam vào Trung úy phủ ... Sáu mươi ngày.”

“ Thần tuân lệnh.” Trương Thang khom người:

Lưu Triệt nói xong là đi ngay, chẳng thèm nói thêm nửa câu, cứ như hắn tới đây chỉ để quất Vân Lang một roi thôi vậy.

Lưu Triệt đi rồi, Vân Lang thở phào, đối diện với người khó đoán nắm quyền sinh sát như Lưu Triệt không ai có thể nhẹ nhàng, nhất là với người rõ ràng khiến hắn mất mặt như Vân Lang, từ cái lần Lý Thiếu Quân chết, đã cảm nhận được Lưu Triệt chứa đựng bất mãn với mình.

Cũng đáng lắm, ít nhất chứng tỏ được trong lòng Lưu Triệt, mình không phải là quân cờ có thể tùy ý vứt bỏ.

Một ông già râu tóc bạc phơ tới gần Vân Lang, mắt có vẻ không quá tốt nên đưa sát mặt vào nhìn, sau đó nói với ông già khác:” Trẻ quá nhỉ?”

Ông già kia cũng đưa đầu tới nhìn Vân Lang, vuốt râu:” Những năm qua lão nhân trong sơn môn rất ít ra ngoài, đại đa số cho thiếu niên xuất sơn, Công Thâu Bàn mới hai mốt, Hầu Triết ngoài hai mươi, Tô Trĩ chỉ mười mấy, xem ra chúng chỉ là mã tốt thôi. Hà, mấy lão già càng sống càng đi xuống, không như trước kia một kiếm phục thiên hạ nữa.”

Ông già đầu tiên vẫn hứng thú nhìn Vân Lang:” Người ẩn thế sơn môn mà lại chuyên cái thuật bào trù, đến bệ hạ còn khen thiên hạ vô song, quái thật đấy, chúng ta thử xem.”

“ Diệu, diệu lắm, cái nắm xương già như lão hủ mà còn phải ăn gió nằm sương, phải có chút gì ủy lạo chứ.”

Hai ông già bình luận một phen, sau đó lom khom người rời đi, xung quanh thoáng cái chẳng còn ai.

À, còn một tên lùn nhìn Vân Lang với ánh mắt bất thiện.

“ Chà chà chà, đúng là một tên tiểu tử không nghe lời, dám chọc giận bệ hạ, để ta thay bệ hạ giáo huấn ngươi.”

Vân Lang nhìn tên lùn đáng chết từ xa cười gằn đi tới, đợi hắn tới đủ tầm giơ chân đá một phát vào trúng bụng.

“ Á ...” Tên lùn tay ngắn ngùn không tóm được chấn song, bịch một cái ngã lăn lông lốc khỏi xe tù, lần nữa thân hình béo tròn của hắn trúng vào cái cây khắc mới ngừng lăn.

Bị Vân Lang đá một cái đau, tên lùn tức lắm, lại lần nữa la hét xông tới, lần này hắn đợi Vân Lang đá ra là nhịn đau ôm chặt lấy cổ chân, thân hình ngắn ngủn ra sức kéo chân Vân Vang, như con khỉ đu cành cây.

“ Con bà nó chứ, ngươi chưa chịu thôi à?” Vân Lang bị Lưu Triệt quất một cái lừa giận bốc cao muôn trượng, giờ lại thêm một thằng lùn thừa cơ ức hiếp, đúng là hổ sa cơ bị chó khinh mà:

Tên lùn rất hung dữ, rất cứng đầu, nói liến thoắng:” Ta là ưu linh được bệ hạ sủng ái nhất, bệ hạ cao hứng thì ta cao hứng, bệ hạ không cao hứng thì ta phải nghĩ cách để bệ hạ cao hứng. Ngươi là cái thứ sâu bọ dám khiến bệ hạ không cao hứng, ta làm ngươi không cao hứng.”

Vân Lang lấy hết sức bình sinh rụt chân lại, không ngờ tên lùn cực khỏe, rụt không về, nhìn cái bản mặt biến thái của hắn thì e không có kết quả tốt, huýt sáo một cái, ngựa du xuân đi tới.

Tên lùn không biết nó là ngựa du xuân rất lành, thấy con chiến mã hùng tráng nghe hiệu lệnh Vân Lang thì sợ bị nó tấn công, buông tay ngay lăn đi.

Vân Lang thừa cơ rụt chân lại, cùng ngựa du xuân đối đầu với tên lùn, nghiến răng ken két:” Ta và ngươi trước vô thù, nay không oán, sao ngươi lại gây chuyện với ta? Không sợ sáu mươi ngày sau lão tử ra rồi sẽ tính sổ à?”

“ Phì.” Tên lùn nhổ bãi nước đờm tởm lợm: “ Sáu mươi ngày à, sáu canh giờ nữa là ngươi không tìm được ta rồi, khi đó ta đã về cung. Còn về phần vì sao thì do ngươi nhìn thấy bệ hạ đá ta, đó là tuyệt kỹ độc môn của ta.”

“ Bị người ta đá cũng là tuyệt kỹ à?”

Tên lùn đi qua đi lại kiếm sơ hở:” Đó là bản lĩnh kiếm cơm của ta, ngươi đừng hòng cướp được.”

Nói xong vơ bùn đất, cỏ dại, phân ngựa cứ thế ném tới tấp về phía Vân Lang như thằng điên, Vân Lang chỉ có thể nghiêng đầu trài phải, nhưng không sao tránh được, bị những thứ bẩn thỉu ném vào mặt, khổ không nói hết.

“ Ngươi còn dám kiếm cơ hội để bệ hạ dùng roi đánh ngươi nữa thôi.”

Thứ súc sinh biến thái đó làm Vân Lang giận phát cuồng, gầm gừ chửi bới:” Quân khốn kiếp, ngươi có giỏi tới đây, gia gia bóp chết ngươi.”

Không ngờ tên lùn bắc chước tiếng nữ nhân, ngọt ngào gọi:” Gia gia.”

Vân Lang nghe sởn hết gai ốc, y càng chửi bới, tên lùn càng đắc ý, nhảy lên nhảy xuống, lăn qua lăn lại làm trò ném Vân Lang, thế rồi hắn chợt thất kinh, vì sợi xích không biết khi nào lọt vào tay Vân Lang.

Bình Luận (0)
Comment