Tên lùn quay đầu chạy, nhưng mà chạy đi đâu được với cái xích ở chân, Vân Lang thừa lúc hắn đắc ý nhảy lên nhảy xuống khiến cái xích lọt vào tầm với, vất vả lắm mới tóm được, quấn xích một vòng thành xe tù, sau đó vắt đầu xích sang bên kìa, dùng nó là bàn tời đơn giản, bắt đầu xoắn sợi xích.
Bất kể tên lùn khỏe tới mấy cũng không cánh nào chống cự, Vân Lang cứ dần dần kéo ngắn sợi xích, đưa hắn tới gần, vươn tay chộp lấy cổ:” Có bản lĩnh chửi gia gia một câu xem.”
Tên lùn vùng vẫy van nài:” Tiển lang, tiểu lang, ta chỉ là một ưu linh hèn kém, ngài tương lai phong hầu bái tướng, sao đi chấp với kẻ hạ tiện.”
Vân Lang càng tức giận, loại người này đáng giết nhất, khi đắc thế sẽ không cho người khác đường sống, vừa thất thế là tỏ ra đáng thương, nếu y mà mềm lòng buông tay, không biết sẽ bị thứ vương bát này sỉ nhục thế nào.
Nói thế chứ không thể tùy tiện giết hắn, hắn có vẻ là người của Lưu Triệt, giết rồi có thể rầy rà, đành tiếp tục kéo hắn lại, treo ngược bên xe, hắn béo, râu tóc bù xù trông qua như con lợn rừng vừa bị giết.
Người thì không lớn, vậy mà nước mắt nước mũi thì chảy không hết, lại còn cái mồm khóc lóc van vỉ, Vân Lang phải dùng cục đá mà hắn ném tới nhét vào mồm hắn.
Tên lùn mắt đảo tròn, thấy không có ai, gian nan nhổ cục đá ra, đột nhiên lại trở giọng:” Ta tốt với ngươi, ngươi lại treo ngược ta lên, ngươi báo đáp với ân nhân như thế đấy à?”
Vân Lang không thèm để ý tới lời lải nhải của hắn, nhắm mắt giả điếc cho thanh tịnh.
Tên lùn cười khổ:” Ta theo bên bệ hạ mười lăm năm rồi, ngươi nghĩ ngươi có hiểu bệ hạ hơn ta không?”
Vân Lang vẫn im lặng.
“ Ta hầu hạ bệ hạ mười lăm năm, cũng bị đá mười lăm năm, ngươi nghĩ bản lĩnh chịu đòn của ta là ở đâu ra? Là bị bệ hạ đá mà ra đấy. Đá , đá suốt ngày, ai bị bệ hạ đá suốt mười lăm năm sẽ thành thế này.” Tên lùn giọng bi thảm tột độ: “ Biết không, ta bị gãy xương hai bảy lần, nội thương, ngoại thương vô số, máu phun ra bảy tám bát. Vào cái đêm bệ hạ và A Kiều quý nhân xung đột, ta bị gãy bốn cái xương sườn, bệ hạ cho rằng ta đã chết rồi, ta cũng thế, kết quả khi trời sáng ta vẫn sống, thế là ta vẫn cố ăn cơm. Để làm gì biết không? Để hai tháng sau ta bình phục, lại tiếp tục biểu diễn cho bệ hạ xem, bệ hạ vẫn thích đá ta.”
Vân Lang nghe tới A Kiều không khỏi chút ý, hơn nữa lời kể tên này hết sức truyền cảm, không khỏi mủi lòng tin vài phần:” Ưu linh có thể rời đại nội mà.”
“ Người như ta rời đại nội thì làm sao mà sống, không quá ba ngày, toàn bộ tiền bạc ta tích góp bao năm sẽ bị người khác cướp hết, nếu may mắn không chết, ăn mày cả đời là kết cục tốt nhất, lúc đó chó này, người này, ai cũng tùy tiện đá ta cắn ta, chẳng thà sống ở hoàng cung.”
Vân Lang nghĩ một chút nới lỏng xích để hắn rơi xuống đất, bất kể hắn nói thật hay giả, tên khốn này thực sự có bản lĩnh làm người khác động lòng thương hại.
Tên lùn ngồi trên mặt đất, vừa cởi xích vừa lải nhải:” Ngươi phải biết, bệ hạ mà ngươi vừa mới đắc tội là người cực kỳ nhỏ nhen, nếu trong lòng có cái gai dù nhỏ, nó sẽ ăn sâu bén rễ, rồi sinh ra thành kiến với ngươi, lúc ấy bất kể ngươi làm gì, bệ hạ sẽ lại không khác gì một lần bị gai đâm. Vì thế muốn sống tốt, phải nhổ cái gai đó đi, ngươi phải thê thảm hơn sự mạo phảm của ngươi với bệ hạ thì cái gái đó mới không còn.
“ Bệ hạ kỳ thực ít nhất muốn đánh ngươi ba roi, nhưng phía sau là văn võ bách quan, vì thể hiện lòng nhân từ, mới đánh một roi, cho nên lòng khó chịu, sự khó chịu đó biến thành cái gai.”
“ Tiểu tử, hôm nay là lần đầu tiên ta được ăn thịt dê, còn không phải là thịt người ta ăn thừa, ngươi là người đầu tiên coi ta là người. Liên Tiệp này tuy thấp bé, nhưng bên trong coi mình là đại trượng phu, nên muốn giúp ngươi nhổ cái gái trong lòng bệ hạ để báo đáp.”
“ Hãy nghe ta, bây giờ làm bản thân thê thảm vào, phẫn nộ vào, ta gặp nhiều anh hùng hảo hán rồi, đừng ra vẻ anh hùng hảo hán trước mặt bệ hạ, đó là người cực kỳ tự cao, cho dù ngươi là có Đại tướng quân Vệ Thanh như mặt trời giữ trưa, trước mặt bệ hạ cũng phải là con giun. Ngươi có biết ở trên đài cao, ông ta nhận đại lễ của bệ hạ, khi về cung, ông ta sẽ ngồi ở chỗ cao hơn người ta một chút không?”
Quả nhiên không thể xem thường anh hùng thiên hạ, cái tên lùn này, nếu có tướng mạo giống người thường, bằng tài ăn nói của hắn, bây giờ đang ngồi trên đầu khối người, Vân Lang hỏi:” Thế là sao?”
“ Sao à, ha ha, cao một chút thì không phải ngồi quỳ, mà là quỳ bái thật sự, yến tiệc một canh giờ, Vệ tướng quân phải quỳ đúng một canh giờ. Sau tửu yến, ai ai cũng khen ông ta lễ nghi chu đáo, không ai cười nhạo Đại tướng quân, vì ai cũng biết, nếu bản thân còn thảm hơn nhiều. Vệ tướng quân còn phải hạ mình như thế mới sống nổi, ngươi nghĩ mình là ai? Tưởng ta không nghe ra giọng điệu bất mãn với bệ hạ của ngươi à?”
Vân Lang rùng mình, tên lùn này nói dối, hay Lưu Triệt thực sự là người như thế.
Giọng tên lùn vẫn như ma quỷ thì thầm bên tai:” Ngươi nghĩ sao bệ hạ lại bỗng dưng cho người kéo ta ra? Vì sao không giải ngươi đi ngay, mà mọi người đều bỏ đi, vì ai cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, nào để ta giúp ngươi thảm một chút.”
“ Tránh xa lão tử ra, không cần tới ngươi.” Vân Lang quát xong, không cần tên lùi ra tay, hết sức đập mặt vào xe tù, kệ cho máu mũi chảy ròng ròng nhoe nhoét, y phải sống, y còn rất nhiều việc phải làm ... y sẽ không chết một cách nhảm nhí vô nghĩa như vậy:
Liên Tiệp lấy cát bụi ném lên mặt Vân Lang, leo lên xe, vất vả vươn cái tay ngắn ngủn, xé toạc áo của Vân Lang, rồi mệt mỏi nằm xóng xoài ra đó. Nghĩ một lúc hứng ít máu mũi của Vân Lang bôi lên mặt, bôi lên vó ngựa, rồi in vết máu lên bụng mình, giả vờ bị ngựa đá.
Nhìn cảnh đó Vân Lang mới hoàn toàn tin rằng tên lùn nói thật, có thêm một nhận thức về Lưu Triệt, thực sự là làm bạn với vua như chơi với hổ.
Đến khi Trương Thang tới thì Vân Lang tóc tai rồi bù hai mắt đỏ như than nhìn chằm chằm tên lùn Liên Tiệp nằm thoi thóp trên mặt đất, như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Xung quanh xe tù đất cát rồi thứ ô uế vương vãi, con ngựa của Vân Lang bất an hí liên hồi đi qua đi lại, thế đủ hiểu xảy ra chuyện gì.
“ Vân Lang, bỏ qua đi, tên đó là thứ mua vui cho bệ hạ, vì bệ hạ đá hắn một lần thì Đại tướng quân có đại tiệp một lần, nên mới đổi tên hắn là Liên Tiệp, hắn bị tọa kỵ của ngươi làm bị thương không nhẹ rồi.” Trương Thang khuyên giải:
Vân Lang tay giật chấn song la hét như điên:” Trương công, có thể dùng tiền mua hắn về không, ta ngày ngày đá hắn.”
Trương Thanh đến bước chân cũng không muốn đi tới gần Liên Tiệp, nhìn hắn như thế cặn bã:” Bệ hạ cũng coi hắn như thứ lấy may thôi, khi hết hứng thú rồi, ngươi muốn giết mổ thế nào tùy thích. Loại người này đắc thế thì ngông cuồng, thất thế thành kiến cỏ, năm xưa Hàn An Quốc còn bị nhục trong tay nô lệ, so đo với chúng chỉ mất thân phận.”
Vân Lang rốt cuộc được Trương Thang thả ra, Liên Tiệp kinh hoàng dùng tay liên tục lui lại.
“ Ta sẽ ở nhà đợi ngươi, ngươi đến nhà ta sẽ sống vui vẻ cả đời, ha ha ha, nhà ta có một con hổ, nó sẽ thích ngươi lắm ...”
“ Đừng ... đừng ...” Liên Tiệp mồm mếu máo, nước mắt ròng ròng, sợ hãi toàn thân run rẩy:
Trương Thang dẫn Vân Lang tới đại trướng của Lưu Triệt, quả nhiên bộ dạng thảm hại của y khiến Lưu Triệt ngửa mặt lên trời cười không thôi, đám đại thần đang yến tiệc càng chỉ trỏ Vân Lang cười nghiêng ngả.
Chỉ có ba người Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Lý Cảm quỳ ngoài trướng tay bấu mặt đất, hai mắt như phun lửa.