Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 312 - Q2 - Chương 096: Gặp Gỡ Tình Cờ.

Q2 - Chương 096: Gặp gỡ tình cờ. Q2 - Chương 096: Gặp gỡ tình cờ.

“ Ha ha ha, các ngươi xem, kẻ này tự thị môn đồ kỳ nhân, người mang tuyệt học, xưa nay tiêu diêu bên ngoài nhân thế, coi mình cao hơn người một bậc.” Lưu Triệt nâng chén mời rượu Phí Thông:” Nay nhục trong tay nô lệ, sẽ là bài học nhớ đời.”

Phí Thông gật gù:” Người trẻ tuổi nên trải qua kiếp nạn nhân gian, thế mới biết chính đạo là tang thương, sau này mới dùng được vào việc lớn.”

Lưu Triệt uống cạn:” Tài học có đủ, tính tình vẫn phải rèn rũa, song không thể khiến mất hết cá tính, trơn như trạch chẳng phải là phúc của Đại Hán.”

Phí Thông nhìn Vân Lang một mình quỳ giữa trướng bồng, xung quanh giễu cợt, phẩy tay:” Va vấp mới biết khôn, không tính là chuyện xấu, về nhà chuẩn bị một chút, lão phu muốn tới phủ ngươi nếm thử thủ đoạn của thiên hạ đệ nhất bào trù.”

Vệ Thanh biết Phí Thông muốn giải vây cho Vân Lang, vội vàng chắp tay:” Đa tạ Phí công nâng đỡ.”

Sau đó quát Vân Lang:” Còn không mau lui ra tắm rửa thay y phục, cái bộ dạng này hay lắm à?”

Vân Lang cúi đầu với Lưu Triệt:” Thần tạ ơn bệ hạ.”

Lưu Triệt đặt chén rượu xuống:” Ngươi đã không né tránh trừng phạt, vậy coi như trừng phạt đã kết thúc, sau này mà còn dám càn rỡ, phạt cả hai tội.”

Vân Lang vâng một tiếng, xoay người bỏ đi không chút lưu luyến.

Khi Vân Lang bước ra khỏi lều thì trời sẩm tối, tiếng cười cợt vẫn theo sau lưng, ngửa mặt nhìn trời cao, cảm thấy vô cùng khuất nhục, hận không thể hét một tiếng cho hả, nhưng cả tiếng hét này cũng không thể phát ra được.

Trước kia cho rằng ở Đại Hán, địa vị càng cao, càng sống thoải mái.

Hôm nay y hoàn thoàn hiểu ra, khắp thiên hạ này chỉ có Lưu Triệt mới thực sự được coi là người, trừ hắn ra, còn lại đều là thần tử, bất kể là đại lão tiền triều hay tướng quân công huân hiển hách, hay tên lùn Liên Tiệp trước mặt hắn đều giống nhau, chỉ khác mục đích sử dụng mà thôi.

Khắp thiên hạ đâu không phải vương thổ, người thiên hạ ai không phải là thần tử, đó là kết luận mang tính quy luật mà cái chủng tộc Đại Hán này không lâu sau sẽ viết ra.

Nhưng bọn họ đâu có biến thiên hạ này bao lớn, người thiên hạ nhiều cỡ nào, nếu biết, bọn họ đã không viết ra một câu thơ ngu xuẩn như vậy.

Thiên hạ này luôn có người không muốn thành thần tử của người khác, đám Hoắc Khứ Bệnh tiếp nhận chuyện này, vì họ sinh ra thì thế giới đã là như vậy, họ chưa từng nghĩ tới lựa chọn nào khác. Còn Vân Lang thì khác, ngày càng không thể thân thiết nổi với Đại Hán, cho tới bây giờ trừ người xung quanh, y chưa bao giờ thật lòng cống hiến vì Đại Hán hết.

Những thứ y đưa ra chẳng qua là bị thời thế bức bách mà thôi.

Thân cận với nhân vật nhỏ thì dễ, chỉ cần cho họ hi vọng, cho họ chút hạnh phúc là được họ thực lòng ủng hộ đi theo, nhưng Vân Lang không nghĩ ra mình có thứ gì có thể lấp đầy cái bụng vĩnh viễn không biết tới giới hạn của Lưu Triệt.

Đưa mắt nhìn đám huynh đệ, Hoắc Khứ Bệnh môi tầng tầng máu khô, Tào Tương nằm trên mặt đất cười với mình, Lý Cảm đứng thẳng, nhưng hai chân run run.

Trương Thang đi bên đẩy Vân Lang tiếp tục bước về phía trước, nói nhỏ:” Hoắc Khứ Bệnh bị thương, bệ hạ khai ân cho Tào Tương, Lý Cảm chịu phạt thay.”

Hoắc Khứ Bệnh ôm lấy Vân Lang, ôm rất chặt, dùng trán húc vào vai y, không nói lời nào.

Tào Tương nằm đó rồi cái mồm vẫn không yên:” Đã xong việc chưa thế? Về thôi.”

Lý Cảm giọng âm trầm:” Đâu ra dễ dàng như thế, A Lang còn phải tới Trung úy phủ ngồi nhà lao sáu mươi ngày, ngươi không phải là không biết.”

Trương Thang vỗ vai Vân Lang:” Đi thôi, sáu mươi ngày dễ qua thôi mà.”

Vân Lang đợi Hoắc Khứ Bệnh phát tiết hết cảm xúc trong lòng mới bảo:” Trông nhà giúp ta nhé, lần đầu tiên ta xa nhà lâu như thế.”

Hoắc Khứ Bệnh buông Vân Lang ra, đấm ngực:” Nhất định.”

Vân Lang vỗ đầu Tào Tương, lại ôm Lý Cảm một cái, không kịp nói gì nhiều, được cung vệ đưa lên xe tù, lần này không bị dùng gông gỗ kẹp cổ, dễ chịu hơn nhiều.

Nhìn Vân Lang bộ dạng thê thảm bị dùng xe tù đưa đi, Tào Tương bần thần hồi lâu:” Sao ta thấy thật vô nghĩa.”

Lý Cảm nhìn Hoắc Khứ Bệnh trầm mặc nắm chặt tay, không hiểu hỏi:” Là sao?”

“ Bốn huynh đệ chúng ta người nọ kiêu ngạo hơn người kia, ngươi nói xem, hôm nay rốt cuộc vì cái gì mà thê thảm thế này? A Lang nhất định vô cùng tức giận.” Tào Tương đấm đất:” Ta thấy không đáng.”

Cả ba cùng im lặng, câu trả lời trong lòng mỗi người đều có, lại không thể nói ra.

Hoắc Khứ Bệnh luôn là người phá vỡ sự trầm mặc trước:” A Tương nói đúng đấy, những chuyện này thật vô nghĩa, ta chỉ muốn sớm ngày phân cao thấp với Hung Nô. Quân diễn tiếp theo đây không cần tranh đua với ai cả.”

Tào Tương đứng dậy:” Ta quyết định rồi, thế nào cũng làm Nữu Nữu bụng to lên, để xem mẹ ta có nhận không.”

Lý Cảm nhìn hai huynh đệ thở dài, khoác vai Hoắc Khứ Bệnh lại khoác vai Tào Tương, hắn cũng đâu vui vẻ gì, nhưng bốn huynh đệ thế nào cũng cần người tỉnh táo, không thể cứ thể kích động hết cả đám được:” A Tương, A Lang không có nhà, trước tiên ngươi quản cả hậu cần đi đã, Khứ Bệnh, Kỵ đô úy chúng ta lần này điểm binh không tốt ...”

Từ Thượng Lâm Uyển tới đại lao Trường An Trung úy phủ phải đi mất ba ngày, xe tù không phải thứ xe cho người ta ngồi đi đường, mới đi được nửa ngày, Vân Lang đã thấy xương cốt muốn rời ra.

Rộng một mét, dài mét rưỡi, xe tù cơ bản là cái lồng lớn, ở trong đó chỉ có thể ngồi hoặc nằm, dù là nằm thì người cũng chẳng thể nằm thẳng.

Một ngày trừ hai lần thả ra cho đi vệ sinh, thời gian còn lại Vân Lang phải ở trong lồng, y không dám tưởng tượng nếu bị Trương Thang đeo gông vào thì cổ còn thê thảm ra sao.

Điều duy nhất an ủi là không phải chỉ Vân Lang là tội tù, theo sau y còn có mười cái xe nữa.

Xe tù ngay phía sau Vân Lang giam một ông già, tóc hoa râm rồi, rõ ràng cổ đã máu thịt nhoe nhoét, vậy mà vẫn giữ tử thế ngửa đầu ngắm trăng, không nói không rằng.

Không khó nhận ra, ông già này là một người đọc sách, ở đây người đọc sách gọi chung là sĩ nhân, cùng là xem sách. Vân Lang xem để tăng thêm kiến thức, còn bọn họ xem để tăng thêm cốt khí, đây là điều Vân Lang không sao hiểu nổi.

Mặt gày gò khoắc khổ, tóc hoa râm, xương gò má cao, mắt lấp lánh có thần, sức chịu đựng vượt ngoài sức chịu đựng của người thường, rốt cuộc khiến Vân Lang tò mò.

“ Trương công, ông già sau lưng tiểu tử là ai thế?”

Trương Thang ngồi trên xe ngựa thoải mái do Vân gia chế tạo, xe ông ta đi song song với Vân Lang, xe đi rất êm nên có thể thoải mái đọc sách, đầu chẳng ngẩng lên, hời hợt đáp:” Không phải chuyện ngươi nên quan tâm thì đừng có hỏi, lần này ngươi tới Trung úy phủ, ngoan ngoãn vào đó ngồi sáu mươi ngày là có thể bình yên trở ra, biết nhiều không tốt đâu.”

Tiếp xúc với Vân Lang một thời gian rồi, biết y bề ngoài tỏ ra chẳng quan tâm tới cái gì, bên trong kỳ thực rất dễ mềm lòng, đó không phải là chuyện tốt, nhất là với người ở địa vị như y.

Đến giờ ăn cơm, cơm nước của Vân Lang không tệ, có rượu, có thịt, có cả bánh nướng vừa mới hưng thịnh ở nước Hán, ưu đãi không tệ.

Ông già kia cũng được thả ra, kiệt sức ngồi bệt bên bánh xe, được một thanh niên khoảng chừng trên hai mươi chăm sóc vết thương ở cổ.

Đi cùng nhau đã hai ngày, Vân Lang chưa nghe thấy ông ta nói một lời, y có cái ăn, người ta thì không, vẫy tay gọi một cung vệ tới, chỉ đĩa thịt:” Đưa tới cho bọn họ.”

Hai xe cách nhau rất gần, lão giả tất nhiên nghe thấy lời Vân Lang, mỉm cười:” So với thịt, lão phu muốn rượu hơn.”

Vân Lang bảo cung vệ mang cả rượu lẫn thịt sang.

Lão giả đứng lên thi lễ:” Tiểu ca tâm địa tốt, lão phu nhận rồi.”

Nói xong đưa thịt cho thanh niên, còn bản thân thì tu rượu ừng ực.

Vân Lang nhìn trái cổ ông ta trồi lên xụt xuống mà hoài nghi, thứ rượu đó ngon lắm à?

Lão già uống rượu như cá kình hút nước, cái bình hồ lô lớn tới năm cân rượu bị ông ta tu sạch không còn một giọt, vậy mà sắc mặt không đổi, thả hổ lô cười dài:” Bình sinh uống rượu, lần này thống khoái nhất.”

Người thanh niên chỉ ăn một miếng thịt nhỏ, phần còn lại cho lão già, sau đó đi tới bên xe tù của Vân Lang nho nhã chắp tay:” Khi khốn đốn được lang quân ban rượu thịt giúp cha con ta vượt qua tai nạn, Tư Mã Thiên cảm kích bất tận.”

Bình Luận (0)
Comment