Tư Mã Thiên!?! Ba thứ này lọt vào tai Vân Lang không khác gì tạc đạn, khiến y đang cho cái bánh vào mồm động tác liền đông cứng tại chỗ, đầu óc đủ thứ âm thanh kỳ quái, đến quên cả đáp lễ.
Tư Mã Thiên thấy Vân Lang hồn du tiên cảnh, còn nghĩ rằng y không muốn kết giao với tội tù, chắp tay thi lễ lần nữa rồi về bên phụ thân.
“ Sao, thiếu niên lang đó không muốn kết giao với con ta à?” Tư Mã Đảm cười khà khà:
Tư Mã Thiên lắc đầu:” Y tựa hồ hồn vía không ở đây, hài nhi nói gì đều không nghe thấy.”
“ Người ấy cũng là một liệt sĩ đó, vì chủ tướng điểm binh bị ám toàn mà bất chấp rời đội nhiễu loạn bệ hạ điểm binh, giết tên tiểu nhân vô sỉ trước mặt bệ hạ, người như vậy hiếm có, con nên ghi nhớ.”
Cho tới khi xe tù lên đường, Vân Lang vẫn còn chưa trong chấn kinh tỉnh lại.
Cái tên Tư Mã Thiên thực sự quá mức đặc biệt, cuối sách cuối cùng mà Vân Lang xem trước khi rời nhà chính là Sử Ký.
Sử Kỳ ghi chép ba nghìn năm vinh nhục hưng suy của người Hán, nhờ vào đó mà đời sau mới có tự tin mà nói rằng Hoa Hạ đã có năm nghìn năm kịch sử.
Còn chưa hết, những lời Tư Mã Thiên viết về lăng mộ Tần Thủy Hoang từng khiến Vân Lang mất ăn mất ngủ một thời gian dài, vì thế sự chấn động mà ba chữ Tư Mã Thiên tạo thành còn vượt xa Lưu Triệt.
Xe tiếp tục lên đường đi về phía trước, còn Vân Lang thì ngồi xoay ngược lại đằng sau, hai mắt nhìn Tư Mã Thiên không chớp, Tư Mã Thiên mang tới cho y sự phiền loạn cực lớn.
Người này niên kỷ ước chừng hai lăm, hai sáu, đầu búi tóc cao, thân mặc thường sam, lưng đeo cái mũ rộng vành, tướng mạo cũng không có vẻ gì bất phàm, dáng thanh thanh, đường nét khuông mặt yếu đuối, trông có vẻ thư sinh trói gà không chặt.
Ai có thể ngờ cái tên đó về sau chói lọi như thế.
Đột nhiên gặp người này, bao nhiêu oán giận bất cam trong lòng Vân Lang tan biến sạch, Lưu Triệt cũng bị y ném ra sau đầu.
“ Phụ thân, thiếu niên kia lại nhìn con rồi.” Tư Mã Thiên thực sự không chịu nổi ánh mắt lấp lánh của Vân Lang, toàn thân như có kiến bò, muốn lờ đi cũng không được, oán trách với phụ thân:
Tư Mã Đàm ngồi hướng về phía trước, đối diện tư thế ngồi kỳ quái của Vân Lang nên sớm nhận ra điều đó, cười:” Có lẽ y từng nghe thấy tên con.”
“ Hài nhi xưa nay ở quê cấy cày, rồi ngao du thiên hạ, gần đây mới tới Trường An bầu bạn với phụ thân, làm sao có người biết tới tên con được.” Tư Mã Thiên không chỉ khuôn mặt thanh tú, giọng hắn cũng rất nhỏ nhẹ:
“ Ta thấy thiếu niên đó không hề có địch ý với con, đợi chúng ta vào đại lao Trung úy phủ, hỏi rõ là được rồi.” Tư Mã Đàm cũng nghi hoặc, nhưng không thấy chuyện này có gì nghiêm trọng:
Hai cha con họ đang nói chuyện thì có lão hán một tay xách túi lớn đi tới, đặt vào tay Tư Mã Thiên đi bộ bên xe tù, giọng ồm ồm:” Thiếu gia nhà ta mời các vị ăn.”
Thiếu gia? Đã đi khắp thiên hạ mà chưa thấy kiểu xưng hô này, Tư Mã Thiên rất muốn hỏi vì sao thiếu gia nhà hắn lại ưu ái cha con mình như thế, lão hán đã rời đi, đang cầm lê cho thiếu gia kỳ quái của ông ta ăn, vì y còn bận nhìn mình.
Đồ trong túi rất nhiều, có gà sấy khô, có thứ dài dài không rõ tên, nhưng mà thơm lắm, chắc không tệ, làm Tư Mã Đàm thích nhất có hồ lô rượu.
Ông ta mở hồ lô ra uống một ngụm, đây là thứ rượu mà ông ta lần đầu được uống, rất thuần, nước rượu trong, không có vị chua chua của rượu thường, đậm mùi, ngon hơn thứ trưa nay cả trăm lần.
“ Bỗng dưng ân cẩn, không trộm cũng cắp.” Tư Mã Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
“ Không sao, phụ thân con có tiếp tục được làm thái sử lệnh hay không rất khó nói, dù có thì nơi đó là nha môn thanh bần, vô quyền vô thế, ai lấy lòng làm gì? Chẳng qua chỉ có ít rượu thịt thôi, có là gì đâu, con đó, từ nhỏ đọc sử thư, đọc tới hỏng tâm tư rồi.” Giọng Tư Mã Đàm tuy có ý trách nhưng đầy yêu thương:” Đã nói với con rồi, sử thư sau Xuân Thu không được đọc nhiều, nếu không tâm tư sẽ tự nhiên trở nên u ám, đầu óc chất đầy quyền mưu, thủ đoạn hại người. Đọc sách ấy sẽ làm hư người ta, muốn quay lại đôn hậu thì khó lắm.”
Tư Mã Thiên không phục:” Tiểu ký mà cha ghi chép ba mươi năm cũng không phải là chuyện tốt mà.”
“ Kha kha kha.” Tư Mã Đàm tuy cổ kẹt trong gông, nhưng người vô cùng phóng khoáng, vỗ gông đắc ý nói:” Đạo sử thư, nói lý, nói nhân, nói thiên hạ, bút phải thẳng, nhân kiệt có tỳ vết gì phải nói, kiêu hùng có thiện chí gì phải ghi. Tư Mã thị ta làm sử quan ba đời rồi, như đứng trên núi cao nhìn sông nước chảy về đông, không tranh quan cao tước dày, không thanh tiền tài thiên hạ, tay một nghiên mực, tay một cây bút, lưu danh muôn đời.”
“ Nếu là thế, vì sao phụ thân muốn hài nhi dưới quyền Công Tôn Hoằng, đi sứ phương nam?”
“ Đi, chính là một bước quan trọng của sử quan để nhìn thiên hạ. Ta xem xét ghi chép sử thư, khảo sát sự biến lịch sử, phát hiện trăm năm qua, ngũ tinh đều có hiện tượng nghịch hành, trở nên đặc biệt rực rỡ.”
“ Trời trăng sao vận hành đều có chu kỳ và tốc độ, đó là chỗ dựa cơ bản nhất của tinh tượng học, mà trong tinh không, tinh tú bốn cung đông tây nam bắc là bất biến, mức độ lớn nhỏ, khoảng cách với nhau không đổi, vị trí phân bố tượng trưng ngũ quan trên trời.”
“ Cho nên ta đoán, biến hóa sao trời hẳn là trùng hợp với biến hóa nhân gian, nếu nắm được chuẩn xác thiên tượng, dự đoán được biến hóa lớn cảu nhân gian.”
“ Trong hai trăm bốn mươi hai năm Xuân Thu có ba mươi sáu lần nhật thực, ba lần sao chổi, cùng lúc đó thiên tử suy vi, chư hầu nổi lên, ngũ bá đại hưng cùng với Chiến Quốc rồi Tần, Hán, mỗi lần thay đổi quyền lực lại có tinh tượng đáng sợ xuất hiện.”
Tư Mã Đàm đang nói say sưa thì giọng sa sút nuối tiếc:” Tuy thế ta vẫn không thể thuyết phục bản thân, dương thọ của chúng ta quá ngắn, không thể xác định sự thực mỗi sự kiện. Bởi thế cần gia tộc đời đời truyền thừa, đời đời quan sát mới có đáp án.”
Tư Mã Thiên rứt tóc:” Phụ thân vừa mới đề xuất ‘Thôi cổ thiên biến’ với hoàng đế liền bị đầy vào lao ngục, người muốn hài nhi cũng bị cái khổ lao ngục sao?”
Tư Mã Đàm mắng:” Thông minh một chút, cha lần này thăm dò ra rồi, bệ hạ mặc dù tiếp nhận tư tưởng trị quốc của Đổng Trọng Thư, nhưng lại phản cảm với ‘Thiên nhân cảm ứng’. Thôi cổ thiên biến chỉ hơi giống Thiên nhân cảm ứng một chút thôi đã khiến hoàng đế không chấp nhận, Đổng Trọng Thư muốn dựa vào uy thiên địa hạ chế hoàng quyền khác gì leo cây kiếm cá? Giờ con quan trọng nhất là phải cầu học, đi đường, nhiên thiên hạ, hiểu muôn vẻ thế gian thì cầm bút viết sách mới thuận.”
“ Nhớ, dù gặp bất kỳ cảnh ngộ nào cũng phải hoàn chỉnh ‘Thôi cổ thiên biến’, đó là thứ duy nhất giáp Tư Mã tộc ta lưu danh hậu thế đó.”
Hai cha nói tròi chuyện thảo luận, dọc đường không đến mức cô quạnh, nhất là nói tới gia học, càng quên đi hoàn cảnh hiểm ác.
Vân Lang dựng tai lên nghe xem họ nói gì, nhưng xe đi quá ồn, y cố thế nào cũng uổng công vô ích.
(*) Ông nội Tư Mã Thiên là Tư Mã Hỉ, cũng là thái sử lệnh ghi chép sử cho Đường vương Trường =)) Đùa thôi, cái này ko phải sử mà là nội dung trong Gia Phụ.