Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 314 - Q2 - Chương 098: Kiến Văn Của Tư Mã Thiên.

Q2 - Chương 098: Kiến văn của Tư Mã Thiên. Q2 - Chương 098: Kiến văn của Tư Mã Thiên.

Khi mặt trời xế bóng thì tường thành cao lớn của Trường An đã thấp thoáng hiện ra ở chân trời, cái tòa thành đen xì xì đó như con mãnh hổ uy phong nằm trên mặt đất.

Người vào thành không nhiều, người rời thành lại cực nhiều, Vân Lang ngồi trên xe tù rất được chú ý, chỉ là giống như con khỉ cho người ta ngắm nhìn.

Vì thế y khoanh chân ngồi trong xe, nỗ lực ưỡn ngực lên, dù bị người ta coi là khỉ, y cũng phải là con khỉ đẹp đẽ nhất.

Bị quan phủ giam trong xe tù, lại được đi hàng đầu, thế là đủ thể diện rồi.

“ Vân huynh , Vân huynh .. Huynh đệ tới muộn mất rồi ..”

Một tiếng gào khóc thê thảm khiến mọi người xung quanh đổ dồn mắt tới, Vân Lang hung dữ nhìn tên vương bát đản Trương Liên lăn cái xe lăn dát vàng nạm ngọc từ cổng thành đi ra, tóm lấy xe tù gào khóc thảm thiết.

“ Đợi ta chết rồi ngươi hẵng khóc có được không? Ta chỉ bị giam sáu mươi ngày ngươi khóc cái gì?” Vân Lang quát:

Trương Liên ngừng khóc tức thì, ngạc nhiên tới tròn cả mắt:” Tin tức từ Phú Quý trấn truyền tới, nói huynh vô cớ giết người trước mặt bệ hạ, lần này nhẹ nhất là ngũ mã phân thây cơ mà.”

Nhắc tới Phú Quý trấn là Vân Lang liên tưởng ngay cái bản mặt của Quách Giải, tên đó hẳn là khao khát mình bị ngũ mã phân thây lắm.

“ Tin tức tới muộn quá, Chu Hồng đi đặt quan tài cho huynh rồi, gần đây trong thành nhiều người chết, quan tài không dễ đặt.”

“ Gia gia không chết được, khỏi phải đặt quan tài.” Vân Lang bực lắm:

“ Nói vậy là không chết thật, chỉ giam sáu mươi ngày không đau không ngứa thôi à?” Giọng Trương Liên hơi thất vọng:

Vân Lang chỉ xe Trương Thang:” Chủ quan cũ của Trung úy phủ Trương công ở kia, tới hỏi thì biết.”

Trương Liên xua tay, ác danh của Trương Thang vang khắp Trường An, không dính dáng vào thì hơn, lại nhìn Vân Lang không bị đeo gông, xem ra không chết thật:” Đi thôi, đại lao chuẩn bị thỏa đáng cho huynh rồi, tưởng huynh chỉ còn lại vài ngày thôi nên chuyên môn bố trí một ít. Phải rồi, nữ nhân thì sao, Vân huynh thích mười hai tuổi hay mười sáu tuổi hơn?”

Đây là lần đầu tiên Vân Lang tới Trường An, tòa thành truyền thuyết xuất hiện trong không biết bao trang sử hào hùng, Vân Lang không hề có hứng thú tham quan, càng không muốn nhìn, vì trong không khí tòa thành này lan tỏa một thứ mùi đáng ghét, y gọi đó là mùi Lưu Triệt.

Cảm xúc của Vân Lang với Lưu Triệt kỳ thực rất lẫn lộn, nếu cho y du hành ngược thời gian năm phút quay trở về thời Hán, y có lẽ sẽ chọn chính những năm tháng này, gặp được Hàn Vũ đế, y sùng bái quỳ lạy. Nhưng bây giờ cho y đứng trước mặt Lưu Triệt năm phút mà không cần cố kỵ gì, Vân Lang sẽ đấm thẳng vào mặt hắn.

Dọc đường đi có Trương Liên làm bạn cũng đỡ buồn, cái miệng hắn nói chuyện dâm uế mà cứ oang oang chẳng có tí hổ thẹn nào, thế nhưng hắn không nói ngoa, vì giúp Vân Lang có thời gian cuối cùng khoan khoái một chút, cả gian nhà lao lớn được trang trí rực rỡ hoa gấm.

Nếu không phải xung quanh cứ có tiếng kêu thảm thiết của phạm nhân, Vân Lang còn tưởng mình đang ở thanh lâu.

Hai thiếu nữ xinh đẹp mặc áo tù thấy Vân Lang đi vào liền thi lễ, ngọt ngào gọi:” Cha.”

Vân Lang rợn người:” Ngươi học đâu ra cái trò biến thái này?”

“ Từ lúc không có chân nữa liền thích người ta gọi là cha.” Trương Liên thở dài vỗ cái xe lăn đắt tiền:

“ Rảnh rỗi quá sao?”

“ Rảnh, trong nhà giờ nuôi huynh đệ như nuôi lợn, trước kia tác chiến với Hung Nô kiếm cho trong nhà đủ thế diện rồi, người mắng chửi ta trước kia không nói gì nữa, còn kiếm cho lão bà là khuê nữ tiểu hộ, đại khái họ không hi vọng gì vào ta nữa.”

Vân Lang cảm khái vỗ vai hắn, chẳng thể nói gì hơn, lòng thầm ghi nhớ ân tình này, mấy ngày đi đường xương cốt đã mỏi nhừ rồi, nhìn thấy cái giường là không còn muốn nghĩ gì nữa, lết tới thả mình xuống đó, êm như nằm trên mây vậy,

Hai thiếu nữ vội vàng đi tới người lấy nước, người tháo giày, cẩn thận rửa chân cho y, chu đáo hơn cả dịch vụ khách sạn năm sao.

Nhà tù thời Hán kỳ thực rất có nhân tính, người phạm tội ở tù cũng được phép tiếp nhận người thân chăm sóc.

Ví như Tư Mã Đàm.

Tư Mã Thiên kiếm được rất nhiều rơm khô, đem thay đống rơm ẩm mốc cũ trong nhà giam, đồng thời còn dùng nắm rơm lau chùi nhà lao bẩn thìu một lượt, sau đó mới trải lên lớp thảm và lông thú, đỡ cha mình nằm xuống, hầu hạ rửa ráy.

Thời gian qua đi đường Tư Mã Đàm còn gian khổ hơn Vân Lang mấy lần, miễn cưỡng đợi khi rửa mặt xong ngã người xuống ngáy khò khò.

Tư Mã Thiên thấy cha ngủ rồi thì khoanh chan ngồi trên cái đệm cỏ, suốt thời gian qua hắn phải đi bộ, thoải mái hơn được phần nào, nhưng cũng kiệt sức lắm rồi, chuẩn bị ngủ một chút thì nghe thấy tiếng chóp chép khiến người ta ứa nước miếng.

Quay đầu sang nhìn, phát hiện thiếu niên lang cho bọn họ đồ ăn đang cười tươi cách chấn song giơ con gà, ra hiệu cho hắn tới lấy.

Tư Mã Thiên quay đầu nhìn phụ thân đang ngủ say, nhắm mắt lại, nếu như phụ thân không đói, hắn không thèm tiếp nhận đồ bố thí.

Phòng giam đối diện xa hoa quá mức độ, thảm dày, giường gấm êm ái, bàn thấp hoa mỹ, trên bàn còn có bình hoa, cắm hoa cúc.

Rồi một cái bàn lớn, chất đầy các loại thức ăn, mà nhiều thứ Tư Mã Thiên chưa từng thấy bao giờ, được chế tác cầu kỳ, đủ các loại hương vị khiêu khích chí ý của con người.

“ Ta mời ngươi ăn!”

Thiếu niên kia cố gắng đưa con gà tới.

Bị những món ăn hấp dẫn kia khơi lên cơn đói, Tư Mã Thiên lấy từ trong bọc ra một miếng hoàng mô mô, cắn từng miếng nhỏ ngon lành.

“ Ta nghe nói ngươi đã đi hết trời nam, có phải vậy không?”

Tư Mã Thiên khẽ mỉm cười, thiếu niên này quả nhiên là hứng thú với những điều mình thấy khi du lịch thiên hạ, nhưng cả chặng đường khiến Tư Mã Thiên vô vàn cảm khái, làm sao một hai câu mà nói rõ ràng được.

Cả một đường phong sương gian khổ, há là thứ đệ tử cao lương hiểu được.

Vô số cảm xúc dâng lên tới miệng, cuối cùng thành một câu:” Cũng chỉ là đi một chút đường đất thôi, đáng gì đâu.”

Thiếu niên kia gật gù rất có cảm xúc:” Với một vài người chỉ là chút đường đất, với những người khác là hi vọng xa không với tới. Rất lâu trước kia ta muốn du lịch thiên hạ, kết quả vừa xuất sơn thì mắc kẹt ở Trường An, ta vốn nghỉ chỉ là tạm thời, rốt cuộc chẳng hiểu sao dừng lại đây ba năm. Cho tới giờ vẫn chưa thấy hi vọng giải thoát ...”

Tư Mã Thiên nhìn lên nóc nhà lao đen xì xì, lại cắn thêm một miếng hoàng mô mô nữa.

Hắn từ kinh sư Trường An xuất phát đi về phía đông nam, rời Vũ Quan, nam hạ Tương Phàn tới Giang Lăng, theo sông lớn tới tận Tương Tây, sau đó đổi hướng tới Cửu Nghi.

Thăm Cửu Nghi Sơn lại bắc thượng tới Trường Sa, tế điếu nơi Khuất Nguyên trầm mình, vượt Động Đình, rời Trường Giang, thuận đường xuống phía đông.

Lên Lư Sơn, ngắm mưa Cửu Giang, vòng qua Tiền Đường xem sóng, đến Bái Huyện nơi hào kiệt Tần Hán khởi phong vân, rồi chiến trường Hán Sở phân tranh, nghe thấy phụ thân có nạn mới trở về.

“ Ngươi đi nhiều nơi, ngắm nhiều phong cảnh như thế, có tìm thấy vùng an lạc nào không?” Vân Lang dùng cành cây treo ấm trà đưa sang cho Tư Mã Thiên:

Ăn hoàng mô mô tất nhiên là khát, Tư Mã Thiên rót một chén, bất ngờ:” Người Thục thường uống thứ này, nhưng chỗ tiểu ca càng tinh diệu hơn, bớt đi nhiều vị chát, thêm dư vị ngọn, càng nhã trí, đúng là đồ tốt. Nói tới vùng an lạc không phải không có, ở Giang Lăng ta gặp một bầy người, bọn họ sống trên vách núi cao, tuy ngày ngày đấu tranh với hổ báo, nhưng ung dung vui vẻ. Họ nói giọng Sở, có Vu nữ ca hát, giọng cao lắm, cách hai ngọn núi vẫn rõ ràng.”

“ Những người này không biết trên đời đã không còn nước Sở nữa, gặp ta là người ngoài tới, trưởng giả còn nhờ ta hiến lễ cho Sở vương Hùng Nhĩ, mà lễ vật chỉ có một cái trống đồng, một bó lúa và một bộ da rắn thôi.”

“ Ta không đành lòng làm hỏng mộng đẹp của họ, mang lễ vật của họ qua mộ Sở vương đặt lên tế dài, tế đài đã sớm hoang vu bao năm không ai chăm lo ... Cho nên nói vô tri là an lạc ...”

Bình Luận (0)
Comment