Vân Lang cười ha hả chỉ Tư Mã Thiên:” Ta biết ngươi kể câu chuyện này là đang cười ta vô tri, có điều ngươi xem thường ta rồi, Ngươi tuy đi vạn dặm đường, có vạn dặm kiện thức, nhưng ở đây thì chưa đủ đâu, câu chuyện chưa đủ sâu sắc, để ta kể cho ngươi một câu chuyện tương tự.”
“ Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá, theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước, không xen loại cây nào khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ. Người đánh cá lấy làm lạ, tiến sâu hơn, muốn đến cuối khu rừng. Rừng hết thì suối hiện và thấy một ngọn núi. Núi có hang nhỏ, mờ mờ như có ánh sáng, bèn rời thuyền, theo cửa hang mà vô. Mới đầu hang rất hẹp, chỉ vừa lọt một người.”
“Đi vào vài chục bước, hang mở rộng ra, sáng sủa; đất bằng phẳng trống trải, nhà cửa ngay ngắn, có ruộng tốt, ao lớn, có hàng rào bằng cành dâu, đường bờ thông nhau, tiếng gà tiếng chó không dứt. Trong đó những người đi lại trồng trọt làm lụng, nam nữ ăn vận đều giống người bên ngoài, từ những người già tóc bạc tới những trẻ để trái đào, đều hớn hở vui vẻ.”
Các tác phẩm văn học sớm nhất kỳ thực đều do những câu chuyện mà thành, chỉ cần phố bằng văn tự đủ ưu mỹ, biến thành chương văn học. Chỉ nhìn Thi kinh là hiểu văn học thời đầu có sức biểu đạt yếu ớt ra sao, sơ xài, giản đơn.
Tác phẩm Đào Uyên Minh câu từ mỹ lệ, với hậu thế còn có sức sát thương nữa là ở thời sơ khai này.
Tư Mã Thiên không phải là người biết tô vẽ màu mè, nghe Vân Lang kể hết Đào Hoa nguyên ký thì khâm phục chắp tay, tiếp tục ăn hoàng mô mô.
Hắn cho rằng Vân Lang cố ý bịa ra câu chuyện mỹ lệ để phản kích mình, cho nên tuy rất bội phục tài hoa của Vân Lang, song không quá để ý lời y nói.
Nhà lao tối dần, bóng đêm không cách nào ngăn cản đã tới, Tư Mã Thiên đặt thẻ trúc xuống, dụi đôi mắt nhập nhòe, hâm mộ nhìn phòng giam đối diện đèn đuốc sáng rực.
Việc cần ghi chép thì quá nhiều, mà mỗi ngày mặt trời xuống núi lại quá sớm, cho nên hắn không thể tận tình viết hết những câu chuyện chứa trong đầu.
“ Vì sao không mượn thiếu niên kia một cái đèn?” Tư Mã Đàm trở mình thức dậy, ngáp một cái rồi rất tự nhiên hỏi nhi tử:
Tư Mã Thiên không hiểu:” Nhưng trước kia người nói ...”
“ Cốt khí chứ gì?”
“ Đúng ạ.”
“ Đó là khi con còn chưa hiểu cốt khí là cái gì, cho nên phải bồi dưỡng cho con một phẩm chất cao thượng. Bây giờ con đã hiểu rõ thế nào mới là cốt khí thực sự, vậy con phải biết, kiên trì không ngừng nghỉ hướng tới mục tiêu mới là phương thức thực sự biểu đạt đại cốt khí. Mượn một cái đèn, hoàn thành nguyện vọng, chẳng làm tổn thương cốt khí của con, chỉ là chuyện thuận tiện thôi, đâu phải khuất nhục.”
Tư Mã Thiên có chút ương bướng nói:” Nhưng hài nhi không thích người đó, y tốt với chúng ta quá mức.”
Tư Mã Đàm cười không thành tiếng:” Không thích người khác tốt với mình là sao, chẳng lẽ người ta cứ phải làm khó đủ điều mới là bình thường?”
“ Cũng không phải thế, chỉ là hài nhi không thích khuôn mặt y, nói chính xác hơn rất không thích đôi mắt rất gian của y.”
Tư Mã Đàm lắc đầu, hướng sang phòng giam của Vân Lang nói lớn:” Người thiếu niên, cho bọn ta mượn một cái đèn được không?”
Vân Lang kéo rèm ngăn cách phòng giam, đẩy một cái đèn vừa cho đầy dầu sang, còn có cả một ngọn nến, niềm nở nói:” Mời dùng, nếu không đủ cứ nói, ta đi hỏi ngục tốt.”
Tư Mã Thiên nhận lấy, thấy Vân Lang có vẻ rất muốn nói chuyện với mình, vội lên tiếng trước:” Tiểu ca cũng mệt mỏi trong xe tù ba ngày, ngủ thật ngon đi.”
Người ta không muốn nói chuyện với mình, Vân Lang đành tiếc nuối kéo rèm lại, nằm xuống giường gấm chợp mắt.
Thực sự Vân Lang đã vô số lần dàn dựng trong đầu cảnh tượng gặp mặt Tư Mã Thiên thế nào, thậm chí còn tính trước sẽ mặc gì, câu nói đầu tiên như thế nào.
Đó sẽ là cuộc gặp gỡ tình cờ, một mở đầu cho cuộc giao lưu chân chính giữa người hiện đại và lịch sử cổ đại.
Kết quả là chẳng có gì giống dự tính, Tư Mã Thiên là người tựa hồ không thích giao đàm với người lạ, trâu không uống nước chẳng thể ép cúi đầu.
Mơ mở màng màng mà ngủ, khi thức dậy thì trời đã sáng hẳn rồi.
Phòng giam Tư Mã Đàm trống không, hai cha con họ đều không thấy đâu, Vân Lang cuống lên.
“ Lao đầu, lao đầu, hai cha con ở đối diện với ta đâu rồi?”
Lao đầu sớm được đám Trương Liên vỗ béo, cười toét miệng chạy tới:” Tư mã, thái sử lệnh Tư Mã Đàm hôm nay lên công đường, nhi tử ông ta đi cùng.”
Vân Lang yên tâm hỏi:” Vậy khi nào ta lên công đường?”
Lao đầu ngạc nhiên:” Ngài không cần lên công đường, tiểu nhân nhận được văn thư giam ngài sáu mươi ngày, không có sự trừng phạt nào khác.”
“ Thế ông già đối diện phạm tội gì thế, có bị hủ hình không?”
Lao đầu mở to mắt:” Thái sử lệnh chẳng qua nói một câu không đúng phận sự thôi, chưa phải đại tội, làm sao lại bị hủ hình?”
Thấy Vân Lang có vẻ thất vọng lắm, tới gần áp giọng xuống:” Ông ta ở trên triều không có nhiều quan hệ, nếu tư mã muốn ông ta bị hủ hình (thiến), cũng không phải là không có cách.”
Vân Lang bị lao đầu làm phát hoảng:” Ê, ai muốn ông ta bị thiến chứ? Ta chỉ thuận miệng nói thôi mà.”
Lão đầu vẫn nói:” Trong nhà lao có hai người bị hủ hình, nếu như tư mã hiếu kỳ, tiểu nhân có thể an bài cho ngài xem, chỉ là một tên vết thương ở hạ thể đã thối rữa rồi, mình kinh lắm, tên còn lại khá hơn, mấy ngày qua cắm ống vào là có thể đái, mỗi tội cứ đái ra giường suốt ...”
Vân Lang thiếu điều bịt tai lại, ra sức vẫy tay với lao đầu đuổi hắn đi thật xa, lắc đầu đuổi những lời nói buồn nôn đó ra khỏi đầu, ngồi phía sau bàn suy nghĩ, sáu mươi ngày không ở nhà, có rất nhiều chuyện cần an bài.
Ví như tường bao cần tiếp tục hoàn thiện, khu nhà ở với phong cách Huy Châu phải làm xong trước khi giá rét xuống, ví như tơ tằm trong nhà lại chuẩn bị dệt lụa bán, Lưu Bà muốn bán giá cao, nhưng Vân Lang thấy trước tiên lấy tiếng chất phác thật thà đã.
Gà vịt trong nhà không thể nuôi nhiều hơn nữa, cần khống chế đàn rồi, nếu không chỉ sợ vì quá nhiều gây ô nhiễm mà thành dịch gà, đó là đả kích hủy diệt với sản nghiệp chăn nuôi mới nổi lên ở Thượng Lâm Uyển.
Không chỉ thế mà còn cần đào thái một bộ phận gà trưởng thành, bắt bầu bồi dưỡng gà con đời hai.
Chuyện cần căn dặn quá nhiều, Vân Lang bất tri bất giác viết mười mấy cân thể sách, giờ y dần quen với sự phiền toái này.
Tới gần trưa, Tư Mã Đàm được Tư Mã Thiên dìu về phòng giam, tay ông ta hơi run run còn Tư Mã Thiên thì hẳn vừa mới khóc, mắt vẫn còn đỏ.
Đây là chuyện bình thường, cứ vào nhà lao không cần biết có tội hay không, đánh một trận đòn dằn mặt đã, dù Tư Mã Đàm có là thái sử lệnh cũng không thoát được.