Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 316 - Q2 - Chương 100: Người Làm Có Trời Nhìn.

Q2 - Chương 100: Người làm có trời nhìn. Q2 - Chương 100: Người làm có trời nhìn.

Tư Mã Đàm vịn cửa phòng giam, cười với Vân Lang:” Tiểu lang có còn rượu nữa không?”

Lần này Tư Mã Đàm xin rượu không phải để uống, mà là rửa sống lưng đã bị đánh đỏ rực, nghe nói là làm thế có thể nhanh chóng giảm sưng.

Cũng chẳng biết là lời hoang đường của nhà nào, sống lưng sau khi rửa rượu xong thì vết sưng lại càng rõ, thế nhưng Tư Mã Thiên không những chẳng lo lắng mà còn hoan hỉ nói:” Máu bầm sắp ra rồi, cha chịu thêm một chút, đợi sưng to hơn, hài nhi dùng kim châm chích máu, sẽ dễ chịu hơn nhiều ...”

Vân Lang không nhịn được nói:” Bây giờ phải dùng nước mát rửa vết thương, sau đó dùng khăn ướt đắp lên mới đúng.”

“ Ta đã từng làm rồi.”

Người ta từ chối giúp đỡ, Vân Lang chỉ đành trơ mắt nhìn vết thương trên lưng Tư Mã Đàm từ đỏ biến thành tím, Tư Mã Thiên dùng kim sắt chích máu trên lưng phụ thân.

Chườm nóng hay chườm lạnh vốn chỉ là vấn đề chữa trị nho nhỏ, khi một thanh niên và một thiếu niên xảy ra tranh luận, biến thành một loại cố chấp.

Sự cố chấp ít khi mang tới cái lợi, biểu hiện trực tiếp nhất là Tư Mã Đàm mất nửa cân máu.

Vân Lang không hiểu bọn họ lấy cái gì xác định máu chảy ra là máu độc hay máu lành.

Có điều Tư Mã Đàm sau khi chích nửa cân máu hình như thoải mái hơn nhiều, tiếng rên rỉ nhỏ đi không ít, thế là ánh mắt Tư Mã Thiên nhìn Vân Lang càng thêm khinh bỉ.

Hai tay bám chấn song nhìn Tư Mã Thiên dùng một cái châm chọc trên lưng cha mình mấy chục cái lỗ, Vân Lang cảm thấy thế giới này thật đáng sợ. Điều này chứng minh một chuyện, câu chuyện cha hiền con hiếu lưu truyền muôn đời chẳng hề có đúng sai, chỉ cần mang lòng hiếu thảo, có đâm chết cha mình cũng là hiếu, sử sách chỉ có khen chứ không chê.

Tư Mã Thiên vừa làm như vậy đấy.

“ Uống ít trà đi.” Vân Lang đẩy ấm trà tới:

Lần này Tư Mã Thiên không từ chối, vừa xong chữa trị cho cha khiến hắn mệt mỏi, nhất là nghe thấy tiếng kêu của cha, lòng càng khó chịu.

“ Bệ hạ quá ưu đãi võ nhân.” Tư Mã Thiên uống trà xong cảm khái gian phòng xa hoa của Vân Lang:

“ Đúng thế thật, có điều, yêu càng lắm thì hận càng sâu, văn nhân chọc giận bệ hạ còn đường sống, võ nhân ngỗ nghịch bệ hạ, cơ bản là chưa thấy ai sống sót. Hiện giờ trong nước ổn định, kẻ địch chủ yếu là Hung Nô, bệ hạ muốn võ nhân vì nước chinh chiến, ưu đãi là tất nhiên.”

“ Đã coi là địch, vì sao lại còn đưa Tây Hoa công chúa đi hòa hiếu với Hung Nô? Đưa đi cho chúng giết à?”

“ Tây Hoa công chúa là ai?” Vân Lang ngạc nhiên, chưa bao giờ nghe thấy chuyện này:

“ Là Hoàn Nam vương nữ Lưu Lăng, vì làm át thị Thiền Vu phải là công chúa, không thể là ông chúa.”

Vân Lang bĩu môi, y chứng kiến sự lạc hậu của Đại Hán rồi, Hung Nô chắc chắn lúc này còn mông muội hơn bội phần, Thiền Vu của họ chắc gì đã biết sự khác biệt giữa công chúa và ông chúa chứ?

Đều là do người Hán tự cho mình là đúng mà làm, đợi khi người ta thực sự hiểu được khác biệt về đẳng cấp, đòi Lưu Triệt một công chúa thực sự thì hắn tha hồ mà vui.

Đối với chuyện Lưu Lăng, Vân Lang phải coi như chưa từng quen biết, đó là sự giúp đỡ lớn nhất cho nàng.

Phương Bắc có một giai nhân

Dung nhan tuyệt thế đứng riêng cõi trần

Một cười thành quách ngả nghiêng

Cười thêm lần nữa lung lay sơn hà

Thành nghiêng nước đỏ có sao

Giai nhân như thế đời này mấy ai?

Tư Mã Thiên vỗ lan can hát ( Giai nhân ca) mà có vài phần thê lương:” Giai nhân như thế mà dâng lên cho người Hồ, đúng là sỉ nhục của nam nhân.”

“ Nếu ngươi không nỡ để giai nhân như thế gả cho Hung Nô thì có thể dẫn người tới một dải Chu Nguyên phục kích, cướp mỹ nhân về, cả hai ẩn cư tuyền lâm làm bạn há chẳng đẹp sao!” Vân Lang liếc xéo Tư Mã Thiên, hiện giờ hắn còn chưa bị hủ hình, nhiệt huyết nam nhi dư dật như nước đông hải, giống người trẻ tuổi khác, không chịu được mỹ nữ nhà mình gả ra ngoài, nếu hắn thực sự dám đi cứu Lưu Lăng, Vân Lang sẽ giúp bằng khả năng cao nhất:

“ Chuyện này, chuyện này bàn sau vậy, cho dù ta có lòng giải cứu giai nhân, e giai nhân cũng không gả cho ta.”

Thấy hắn ấp a ấp úng, Vân Lang bất ngờ lắm, không ngờ rằng Tư Mã Thiên lại có ý với Lưu Lăng thật.

“ Ài, người con thích là người trong (Giai nhân ca), không phải Tây Hoa công chúa thực, chớ nghĩ linh tinh nữa.” Tư Mã Đàm trở mình nhìn nhi tử, ông ta làm quan ở kinh sư sao không biết Lưu Lăng là người ra sao, không nỡ nói thật với nhi tử thích chuyện lãng mạn:” Thiên Nhi, con cứ lần lữa không chịu hôn phối, đợi cha về nhà gửi thư cho Liễu thị, Thiên Nương nay đã mười ba, qua năm nay vừa vặn thành hôn.”

“ Cha.” Tư Mã Thiên hơi giận vì cha nói chuyện riêng của mình trước mặt Vân Lang:

Tư Mã Đàm cười:” Có gì mà ngại, còn hơn con hát bài ca ái mộ ngay trước mặt người sáng tác nó cho nữ tử đó.”

“ Cái gì? Ngươi sáng tác Giai nhân ca?” Mặt Tư Mã Thiên đỏ rực như vài điều, giọng cao lên:

Vân Lang hai tay nắm chấn song nghiêm túc nói:” Bài Giai nhân ca này do ta viết, có điều không liên quan tới tư tình, chỉ đơn thuần viết ca khúc, Tư Mã huynh nếu thích cứ hát, Vân mỗ chỉ thêm vui vẻ, không hể có ý bất mãn.”

Tư Mã Thiên mặt đỏ tới mức muốn nhỏ ra máu, miễn cưỡng hét lên:” Vô sỉ.”

Sau đó nhảy lên cái giường cha vừa nằm, phòng giam chẳng có chỗ trốn tránh, hắn chui luôn xuống thảm, không còn mặt mũi thấy ai.

Tư Mã Đàm cười khà khà:” Đứa nhi tử này của lão phu quá nghiêm túc, đó là điểm không tốt, sau này nên thân thiết với tiểu hữu nhiều hơn.”

“ Hình như Thái sử lệnh biết ta?”

“ Làm sao lại không biết, mùa đông năm Nguyên Sóc thứ nhất, Trường An gặp nạn đói, ai nấy đều phải tiết kiệm cái ăn, giái tán bớt gia phó, chỉ có một thiếu niên mở rộng cửa, phàm là phụ nhân trẻ nhỏ không ai nương tựa đều có thể tới kiếm một bữa ăn. Hơn năm trăm người vốn bị coi là gánh nặng bị vứt bỏ đó lại được Vân thị tiếp nhận sống qua được mùa đông gian nan. Chẳng cần biết ngoài kia nói gì, vẻn vẹn chuyện này, Tư Mã gia thân là sử quan, phải ca tụng công đức Vân thị.”

Vân Lang thấy sống mũi cay cay, còn tưởng rằng chuyện mình làm chẳng bao giờ có ai lý giải, chắp tay một cái.

Tư Mã Thiên từ trong chăn thò đầu ra nhìn Vân Lang kinh hãi không thôi:” Y đã làm vậy thật sao?”

“ Hừ, con nghĩ rằng đồ của ai cha cũng nhận à? Có những thứ đồ người khác cho ăn vào kéo dài tuổi thọ, có thứ của người ta cho còn độc hơn cả thuốc độc. Đồ của Vân gia chính là thứ phúc lộc đó, ăn nhiều vào một chút.”

Tư Mã Thiên tựa hồ rất tin tưởng cha mình, tức thì bò dậy, chắp tay vái Vân Lang một cái rồi đường hoàng chỉ đống đồ ăn trên bàn của y:” Trước tiên hãy cho ta mấy món kia đã, ta thèm lâu rồi.”

Vân Lang vui vẻ lấy miếng thịt khô lớn bọc lá đưa sang, Tư Mã Thiên tựa hồ quên mất chuyện xấu hổ vừa rồi, xé một miếng lớn cho vào mồm nhắm mắt thưởng thức.

Bình Luận (0)
Comment