Tư Mã Đàm yêu thương nhìn nhi tử đã thành niên, quay sang Vân Lang:” Vân tư mã phát uy ở giáo trường, không phải đạo làm quan.”
Những lời khi nãy của Tư Mã Đàm khiến Vân Lang có thiện cảm hơn vài phần:” Thứ thực với tiên sinh, ta chỉ muốn một địa vị để có thể nói chuyện ngang hàng với người ta, chưa bao giờ màng tới quan tước. Cả đời ta đứng nhiều quỳ ít, đột nhiên bắt ta suốt ngày uốn gối xuống, đầu gối đau không chịu nổi, nên muốn kiếm lấy một ví trí không cần quỳ bái trước rồi tính sau.”
Tư Mã Đàm liên tục lắc đầu:” Khó thay, khó thay.”
“ Dù sao cũng phải thử, nhất thời quỳ không sao, sợ là bản thân dần dần quen quỳ bái.” Vân Lang hiếm khi mở lòng với người lạ như vậy:
Tư Mã Đàm nói nhỏ:” Sẽ luôn có kẻ chất gánh nặng lên lưng tư mã, khiến gối tư mã cong xuống. Người trẻ tuổi à, thế gian này không có ai là trung tâm, càng không vận hành theo ý muốn của ai, đợi khi sống tới tuổi của lão phu đây sẽ hiểu, con người nhỏ bé thế nào. Trên sử sách những người cương liệt, từng huy hoàng chiếu rọi vạn thế, đều có kết quả không tốt, có điều bọn họ sống thực sự thống khoái chỉ là tư mã đã không thể trở thành độc phu, khó mà tự lập, sớm nghĩ thông bớt thống khổ ...”
Vân Lang tuy vẻ mặt chăm chú, nhưng y lại không để ý tới lời Tư Mã Đàm lắm, y càng chú ý tới Tư Mã Thiên đang ăn.
Tư Mã Thiên ăn rất ngon lành, miếng thịt lớn vừa mặn vừa khô, thế mà bị hắn xé nhỏ ra ăn sạch sẽ, đưa cho hắn cái gì hắn ăn sạch sẽ cái đó. Vân Lang lại đưa hắn miếng bánh ngọt xốp mềm, Tư Mã Thiên ăn một miếng hồn phách như bay lên trời, nuốt xuống rồi vẫn ngơ ngơ ngác ngác như luyến tiếc vì sao ăn nhanh như thế, sau đó dùng ý chí lớn nhất cắt cái bánh ra làm đôi để phần cho phụ thân, linh hồn sau đó lại lạc lối giữa vị ngọt của mật ong và ngậy của trứng gà ...
Hắn từng cho rằng mình là một người có ý chí cực kỳ cường đại, giờ trước sự công kích của món ngon, hắn đã quân chẳng thành quân.
Bánh ngọt đã hết, bát phô mai hoa quả được đưa tới trước mặt, Tư Mã Thiên nhớ mình đã đấu tranh rồi, đáng tiếc thời gian đấu tranh quá ngắn ngủi.
Vân Lang cho Tư Mã Thiên ăn cứ như chăn nuôi, Tư Mã Đàm nhìn ra nhưng ông ta không ngăn cản, vừa ăn những món nhi tử dâng lên vừa nhìn nhi tử ngây ngất trong mỹ vị mà thở dài.
“ Uống một ngụm trà cho bớt ngấy.”
Một chén trà nóng vào bụng, Tư Mã Thiên choàng tỉnh, nhìn một đống bát đĩa ở trước mặt mà không sao tin được một người luôn tôn sùng sự đơn giản chất phác như mình lại ăn những thứ này.
Ánh mắt hắn nhìn lên người phụ thân, muốn từ đó có được đáp án chuẩn xác.
Tư Mã Đàm cười khổ:” Đừng hoài nghi, chính còn ăn đấy.”
Tư Mã Thiên cúi đầu chắp tay với Vân Lang:” Khiến tiểu ca chê cười rồi.”
Vân Lang xua tay cảm khái:” Năm đó ta rất đói, có đi qua một quán ăn, trong đó bán loại mỳ cực ngon, ngửi mùi thôi đã khiến người ta khó dời bước. Ta rất muốn ăn, nhưng làm gì có tiền, vì thế đứng trước quán ăn tận một canh giờ, chẳng ai cho ta ăn, vì thế ta thừa cơ chủ quán vừa làm xong một bát mỳ, liền châm lửa đốt đống củi.”
“ Lửa bốc lên, mọi người bận đi cứu hỏa, ta liền lấy bát mỳ vừa làm mang về nhà, mỳ rất ngon ... Chỉ là hôm đó gió lớn, lửa lan đi cháy cả phố. Không ai biết ta phóng hỏa, nên không ai tới tìm ta, đều cho rằng chủ quán kia không cẩn thận gây ra đại họa, kết cục rất thảm.”
“ Từ đó trở đi ta cho rằng, khi một người đói khát, chỉ cần chúng ta có thể, thì hãy cho hắn cái ăn, nếu không trời mới biết hắn vì đói mà gây ra chuyện gì.”
Tư Mã Thiên chết đứng nhìn Vân Lang kể chuyện với vẻ hết sức thản nhiên như kể chuyện người khác:” Ngươi không áy náy gì sao?”
Vân Lang ngồi khoanh chân trên thảm bỉnh thản nói:” Khi đó ta đói lắm.”
“ Đói khát không phải là lý do để làm việc ác.” Tư Mã Thiên đứng bật dậy vô cùng phẫn nộ:
“ Ngươi đi kiếm một đứa bé sắp đói tới lả đi giảng lý lẽ với nó xem.”
Tư Mã Đàm là người từng trải hơn chỉ hỏi:” Đó là lý do năm đó Trường An gặp thiên tai, tư mã cứu đám phụ nhân trẻ nhỏ đó?”
Vân Lang gật đầu:” Đúng thế, no bụng rồi mới là người, đói bụng không phải người, khi đó thứ điều khiển hành vi con người là cái bụng, chứ không phải cái đầu, hay trái tim. Bởi thế ta ở sơn môn học làm sao xác định những thứ có thể ăn được, làm sao kiếm được cái ăn, và làm sao dùng thức ăn sản sinh ra thức ăn. Kẻ địch lớn nhất của chúng ta không phải là Hung Nô, mà là cái bụng. Đói khát là sự trừng phạt lớn nhất của ông trời với nhân loại.”
“ Vì sao Hung Nô liên tục nam hạ? Kỳ thực nguyên nhân sâu xa là vì họ cũng đói đó. Thế một người được ăn no là phúc của người đó, cũng là phúc cho người khác.”
Tư Mã Thiên xoa cái bụng tròn căng như trống của mình, có chút hoang mang.
Tư Mã Đàm chỉ ngoài phòng giam, bảo nhi tử:” Uống thêm ít nước trà rồi ra ngoài đi bộ một canh giờ.”
Tư Tư Mã vất vả đi ra ngoài, nhà giam của Đại Hán rất tự do, nếu không phải là trọng phạm, cơ bản không ai can thiệp sự tự do của ngươi.
Với người phạm tội nhẹ, hoàng đế thi hành sách lược "họa địa vi lao", từ đó thể hiện thiên hạ thanh bình dưới sự cai trì của mình.
“ Tư mã nỗ lực kết giao con ta là vì muốn bước vào nghề chép sử thư?” Ta Mã Đàm đợi nhi tử đi rồi mới nghiêm túc hỏi:
Vân Lang lắc đầu, viết lịch sử không phải công việc tốt.
“ Vậy là vì thiên văn, tinh tượng?”
Vân Lang lắc đầu, hai thứ này thì ai hiểu hơn y được?
Đừng thấy Tư Mã Đàm biết chế tạo tinh đồ, biết quy luật vận hành của trăng sao, có thể dựa vào mặt trăng mặt trời tạo ra lịch, chỉ cần còn suy nghĩ trái đất là trung tâm của vũ trụ thì không cách nào vượt qua y ở tầng cấp.
“ Hà hà, Tư Mã gia ta chỉ có mấy thứ đó thôi, ngoài ra lão phu nghĩ không ra còn thứ gì khiến hào kiệt đương thế như tư mã hứng thú được?”
Vân Lang mỉm cười thật thà nói:” Nếu câu trả lời là vì ta nhìn Tư Mã Thiên thấy rất vừa mắt thì tiên sinh có tin không?”
Tư Mã Đàm nghi hoặc nói không chắc lắm:” Nghe thật kỳ quái.”
“ Đúng là rất kỳ quái, Vân mỗ có loại cảm giác như đã quen Tư Mã Thiên nhiều năm rồi vậy, cảm giác rất chân thật, xúi ta muốn thân cận với hắn hơn.”
Tư Mã Đàm nhìn Vân Lang với ánh mắt vô cùng quái dị, lặp lại:” Nghe thật kỳ quái.”
Vân Lang nhận ngay ra ánh mắt bất thường của ông ta, liên tục xua tay:” Tiên sinh chớ hiểu nhầm, ta không thích quá thân cận với nam tử, đơn thuần thấy bọn ta là bằng hữu cũ.”
Tư Mã Đàm mở miệng, không biết nói gì, lặp lại:” Càng thêm kỳ quái.”
Vân Lang giang tay:” Ta cũng hết cách giải thích rồi.”
Đây đương nhiên là chuyện không thể giải thích, chẳng lẽ nói mình biết Tư Mã Thiên thông qua sử ký, tới giờ cuốn sách đó còn chưa xuất hiện.