Một bữa ăn ngon không ngờ gây hại cực lớn với Tư Mã Thiên, hắn ra ngoài nhà lao đi tới nửa ngày, cho dù quay về rồi thì cũng ngồi trên đệm cỏ, ngơ ngác nhìn bầu trời đen xì qua ô cửa sổ nhỏ.
Làm Vân Lang chỉ lo bữa cơm của mình làm hỏng Sử ký vĩ đại.
Cho nên lần sau khi trù nương Vân gia chuyên môn tới Trường An để làm cơm cho thiếu gia chỉ mang vào những món ăn nhẹ như bánh nướng, cháo loãng và hai quả trứng.
Có lẽ vì món ăn tương đối phổ thông, Tư Mã Thiên ăn vô cùng ưu nhã, chỉ là động tác của hắn rất lóng ngóng, có thể thấy hắn đang khống chế hành vi của mình, có lẽ hắn coi ăn uống là một loại tu hành.
Trên đời này mọi sự tu hành đều là hành vi chống lại sự cám dỗ, để tinh thần của chúng ta trở nên thuần túy, trở nên triệt để, đó là mục đích cuối cùng của tu hành. Từ bỏ hưởng thụ thân xác, thu hoạch hưởng thụ tinh thần, khiến người tu hành bất tri bất giác trở nên cao thượng.
Còn tất cả những thứ ở Vân gia lấy hưởng thụ thân xác làm mục đích cuối cùng, với nhà tu hành mà nói, Vân gia chính là tà ma ngoại đạo.
Vân Lang âm thầm đánh giá, có lẽ lúc này trong lòng Tư Mã Thiên mình có thể đôi tai nhọn, cái đuôi giống mũi tên và làn da xanh rồi.
Thế thì thú vị quá, chuyện thú vị nhất trên đời này là không phải khiến một người trở nên cao thượng, mà là lôi hắn xuống giai cấp phàm nhân trần tục, đứng cùng với tất cả người bình thường trong cùng trận địa, đối kháng sự thống trị của trí giả.
Từ khi Tư Mã Thiên cho rằng ăn đồ của Vân gia là một loại tu hành, hắn ăn càng nhanh càng khỏe, đến sáng sớm cũng tráng miệng bằng gà ăn mày thì Vân Lang không còn gì để nói.
Nhìn Tư Mã Thiên ăn hết cái chân giò hầm nhừ, Vân Lang thở dài:” Sáng sớm không cần ăn nhiều như thế chứ.”
Tư Mã Thiên cười lạnh nhìn Vân Lang và cha hắn húp cháo gạo, tiếp tục cầm lấy cái chân giò nữa.
Đại lao Trung úy phủ thường chỉ giam phạm quan, từ sau khi Hàn An Quốc bị ngục tốt tu nhục, phạm quan của Đại Hán liền đưa tới Trung úy phủ, ở nơi này quan viên thường có chút ưu đãi, không đến nỗi rơi vào cảnh sống chẳng bằng chết như Hàn An Quốc.
Xuyên qua con đường dài u ám là cái thiên tỉnh không lớn, cứ ba ngày phạm quan được ra thiên tỉnh đi dạo.
Không ai muốn bỏ qua cơ hội hiếm có thấy mặt trời này này.
Vân Lang phải bị giam trong nhà lao sáu mươi ngày, vì đó là lệnh của hoàng đế, nên không có khả năng thiếu dù chỉ một ngày.
Tư Mã Đàm bị hoàng đế phê là không đúng phận sự, cho nên rất là khó nói, bất kể thế nào cũng phải đợi tới khi hoàng đế nhớ ra ông ta mới rời nhà lao được.
Vào nhà lao cùng ngày, tất nhiên cùng một ngày được ra thiên tỉnh.
Cứ nghĩ thiên tỉnh là địa điểm tốt để tới, ở nước Hán, nhà có thiên tỉnh đều bố trí tỉ mỉ, dù sao đó là nơi trẻ con và phụ nhân chơi đùa, không quá kém.
Vân Lang tới thiên tỉnh mới phát hiện mình sai lớn rồi, thiên tỉnh của Trung úy phủ trừ lớp cát vàng ra thì chẳng có gì hết, nếu nhất định phải nói là có, ừ thì có, là ánh nắng từ trên trời chiếu xuống.
“ Trong nhà lao mà thấy ánh sáng là tốt lắm rồi đấy.” Tư Mã Đàm đẩy vai Vân Lang cười:” Nơi khác không có đâu.”
“ Hả?”
“ Mỗ vào nhà lao không phải chỉ một lần.”
Vân Lang bật cười:” Làm thái sử lệnh mà vào tù ra tội suốt, tiên sinh đúng là chưa từng có.”
“ Ha ha ha, nếu như ta chiều theo suy nghĩ của bệ hạ, không nói những lời bệ hạ không muốn nghe thì sẽ bình an vô sự, nhưng đã là thần tử của bệ hạ thì phải làm trọn chức trách của thần tử. Thái sử sở quản văn sử tinh lịch, gần với chuyện bói toán, vốn là thứ xa xôi khó đong đếm, nếu còn lại thêm những lời giả dối thì làm thái sử lệnh làm gì?”
Vân Lang không bình phẩm, đây là khí cốt của người đọc sách, hoặc có thể nói là chút tôn nghiêm cuối cùng của ông ta trước mặt hoàng đế, vì thế mà không muốn hùa theo số đông.
Ở thời đại mà hoàng đế thao túng tất cả này, có lẽ khí cốt là điểm tựa cuối cùng một người.
“ Í, Tư Mã huynh, vì sao cũng vào đây rồi.”
Một giọng nói từ phía sau truyền tới, Tư Mã Đàm quay đầu nhìn, chỉ thấy một trung niên nam tử mặc áo vải sắn, tóc dài lòa xòa trước mặt, đi chân đất, vẫy vẫy tay với Tư Mã Đàm gọi:” Nào, nào lại đây, chỗ này tốt, có thể tắm nắng một chút.”
Tư Mã Đàm nghi hoặc tới gần, tới khi hán tử kia vén tóc ra mới kêu lên:” Tuyết Lâm huynh, vì sao không ở Dương Lăng ấp xử lý công vụ, tới Trung úy phủ có chuyện gì?”
“ Ông đọc sách tới ngu người rồi à? Ta tất nhiên bị giam vào nhà lao chứ tới đây có việc gì?” Tuyết Lâm huynh trừng mắt lên mắng không khách khí gì, chứng tỏ của quan hệ họ rất tốt:
Tư Mã Đàm đi nhanh tới, nhìn kỹ lão hữu, thở dài:” Chẳng bao giờ chịu yên ổn.”
Tuyết Lâm huynh kéo Tư Mã Đàm ngồi xuống chân tường:” Hết cách mỗ là huyện lệnh, ở dưới có hơn một vạn sáu ngàn hộ trông vào, ta không lên tiếng giúp họ thì ai giúp nữa.”
Tư Mã Đàm vỗ đầu:” Lần này đắc tội với ai?”
“ Nam Cung công chúa.”
“ Nam Cung hầu Trương Tọa là người cẩn thận, xưa nay chưa từng nghe có chuyện ngang ngược gì, sao lại đắc tội với hắn?”
Tuyết Lâm huynh hừ lạnh:” Từ năm ngoái không biết vì sao quý nhân trong thành Trường An thích lắp thủy ma bên sông, thứ này dùng để nghiền mạch lấy bột, xay một lần chỉ tốn một đồng, nhưng người xay bột nhiều, ngày đêm không nghỉ, thu được đồng nào là lãi đồng đó.”
“ Phía nam Dương Lăng ấp có dòng sông không lớn gọi là Chương Thủy, nay có sáu mươi hai thủy ma rồi, cứ làm mỗi cái thủy ma là phải chặn sông đắp đập để tăng thêm tốc độ dòng chảy. Bởi vậy vẻn vẹn bốn mươi dặm mà có hơn sáu mươi cái đập, nếu đến mùa khô bọn họ còn trữ nước, vừa vặn đó là lúc xuân canh, khiến bách tính hạ du không có nước gieo mạ. Những quý nhân ấy bất chấp bách tính sống chết, tới huyện khẩn cầu, huynh thấy ta phải làm sao, riêng nhà Nam Cung công chúa đã có hơn bốn mươi thủy ma.”
Tư Mã Đàm nhíu mày:” Thì bàn bạc ...”
Tuyết Lâm huynh cười dài:” Nếu bàn bạc được thì ta đã không phải vào đại lao rồi, vì bàn bạc vô hiệu, mỗ phái người phá hơn năm mươi thủy ma, bắt các nhà khác mở đập tháo nước.”
“ Dù thế cũng là công vụ thôi, sao phải ngồi nhà lao?” Tư Mã Đàm nghi ngờ:” Còn làm gì nữa?”
Tuyết Lâm huynh sờ mũi:” Nếu không cẩn thận đánh gãy chân ác nô nhà công chúa thì sao?”
“ Dù là thế với sự anh minh của bệ hạ cũng không đến nỗi giam huynh vào ngục.”
Tuyết Lâm huynh thở dài sườn sượt:” Bệ hạ chỉ trách mắng mỗ, mỗ nhận, là vì mỗ làm việc hơi nóng vội, nhưng bệ hạ muốn ta khấu đầu nhận tội với công chúa thì ta không chịu nữa rồi. Ta là thần tử của bệ hạ, dùng lễ thiên tử với bệ hạ là tất nhiên, còn công chúa gả cho Trương Tọa, chẳng lẽ muốn ta dùng lễ thiên tử với phụ nhân Trương thị à? Pháp độ triều đình còn đâu?”
“ Bệ hạ có thể không để ý, nhưng ta không thể không, chuyện này không thể nhún nhường, dù bị người ta ấn đầu xuống cũng không được.”
Tư Mã Đàm gật gù, cũng bắt chước Tuyết Lâm huynh xõa tóc ra che mặt, lười nhác nói:” Thế thì ngồi nhà lao thôi.”
Ứng Tuyết Lâm chép miệng:” Ngồi thì ngồi, mỗ sợ gì chứ, chỉ buồn là không có rượu.”
Tư Mã Đàm cười nghiêng ngả chỉ Vân Lang trốn xa tít:” Vân tư mã định trốn đi đâu, ngài làm ra thủy ma gây hại nhân gian, chẳng lẽ không nên kiếm ít rượu an ủi người bị ngài hại thảm à?”
Vân Lang ngượng ngùng đi tới chắp tay:” Gây phiền toái cho huyện tôn rồi.”
Ứng Tuyết Lâm ngớ người:” Ra đây là chính chủ, thủy ma là thứ tốt, nhưng không nên lạm dụng, một bầu rượu đền bù là ổn.”