Cũng may Ứng Tuyết Lâm là người hiểu lý lẽ, Vân Lang về phòng giam lấy một cái giỏ, không chỉ có bầu rượu mà còn có tám quả lê vàng, đều là do Trương Liên sai người mang vào.
Trước nay Vân Lang không quen thuộc hệ thống quan văn của nước Hán lắm, quan văn duy nhất mà y tiếp xúc là Trương Thang, chỉ hiểu là ở thời này văn không bằng võ mà thôi.
Qua một buổi trò chuyện mới biết rằng, Ứng Tuyết Lâm nhất định vào nhà giam là để hoàng đế hạ quyết tâm quản thúc đám hoàng thân quốc thích khắp Trường An.
Ở vùng Quan Trung này, hoàng thân quốc thích vô số, nếu không cai quản tốt sẽ là tai họa với bách tính nhỏ bé.
Đám long tử long tôn đó mà muốn hiếp đáp tiểu dân, tiểu dân lấy đâu ra sức kháng cự, chỉ có phận làm cá thịt cho người ta chặt xẻ.
Ông ta không rời ngục thì vụ án không cách nào kết thúc, Nam Cung hầu không thể khôi phục lại thủy ma ở Chương Thủy, mà hoàng thân quốc thích khác thì đều đang đợi hoàng đế xử trí thế nào, quyết định nhà mình nên dựng hay nên phá thủy ma.
Thực ra bất kể Lưu Triệt xử trí Ứng Tuyết Lâm thế nào thì thắng lợi vẫn là vị huyện lệnh cường hãn này, vì thứ chắc chắn ông ta thu hoạch được là danh vọng cực lớn.
Ở nước Hán, phải thông qua địa phương tiến cử hoặc triều đình điều tra hiền năng mới có thể từ bách tính chuyển biến thành quan viên.
Mà tốt nhất để lọt vào mắt người khác là gì? Là danh vọng, Ứng Tuyết Lâm với danh vọng vời vợi, cho dù mất chức rồi, con cháu ông ta nhờ ông ta mà có danh vọng, dễ dàng thành quan lại Đại Hán.
Cho nên với quan lại mà nói, cả đời có một việc để nâng cao danh vọng là chuyện đáng mừng.
Có Tư Mã Đàm làm bạn, Ứng Tuyết Lâm ở nhà giam tâm tình rất tốt, hai người họ sớm quên nơi đây là nhà giam.
Có món ngon, có lão hữu, còn có nhi tử hầu hạ, Tư Mã Đàm thấy chẳng khác nhiều ở nhà.
Quan viên có rất nhiều bằng hữu, mà thông thường thì phạm quan càng nhiều bằng hữu, một lần đi hóng gió thôi mà Vân Lang cần trong nhà mang tới thêm nhiều rượu thịt.
Mặt Trương Thang đen như đít nồi, nhìn một đám phạm quan ngồi trong phòng giam đàm cổ luận kim, uống rượu ngâm thơ, tưng bừng tiệc tùng, rống vào mặt Vân Lang:” Đây là nhà lao, không phải hậu viện nhà ngươi.”
“ Chỉ có mỹ tửu mỹ thực là không thể cô phụ.” Vân Lang say rồi, lè nhè đáp:
Trương Thang thờ phì phò, một đám phạm quan sắp gặp đại nạn tới nơi mà giờ đều tham gia yến tiệc do Vân Lang tổ chức, cho dù là người lưng bị đánh be bét vẫn vừa ăn vừa uống vừa ca hát, phóng túng hơn cả ở ngoài.
Nơi này không hề thiếu người sắp bị đi đầy hoặc là mùa thu chặt đầu.
Nhìn cảnh tượng buông thả đó, Trương Thang tựa hồ hiểu ra một người chẳng còn gì mất, khoái lạc thứ duy nhất mong đợi, nhận lấy bát rượu không biết ai đưa cho, uống cạn rồi lắc đầu bỏ đi, lao đầu nấp một bên toàn thân thoát lực ngã xuống đất.
Dưới gầm trời này không có nhiều chuyện che dấu được Lưu Triệt, dù là chuyện phát sinh trong nhà lao thì điều nên biết sớm muộn hắn cũng biết.
Kiến Chương cung dưới bóng đêm im ìm như con thú nấp trong bóng tối, cửa đại điện mở rộng, hắt ra ánh đèn lờ mờ, tựa như miệng mãnh thú.
Lưu Triệt một thân áo đen ngồi trên giường gấm, trước mặt vẫn còn cả đống cuộn trúc chưa đọc, mệt mỏi ném cuộn trúc trong tay xuống, dựa vào gối ngọc bích khép mắt lại.
Một cung nữ tú lệ lặng lẽ tới phía sau Lưu Triệt, giúp hắn day huyệt thái dương.
Tới khi thư giãn trở lại, Lưu Triệt gọi:” Tùy Việt, đọc đi.”
Hoạn quan Tùy Viện từ sau cột đi ra, nhìn cung nữ đánh mắt, cung nữ dừng tay, đi ngược rời Kiến Chương cung.
“ Giờ Thìn, có hắc ý nhân vào phủ Tiết Trạch, vào từ cửa bên, dừng một tuần hương, rời đi bằng cửa sau, trở về Nam Cung hầu phủ. Tú Y sứ giả vẫn gác ngoài hầu phủ, chỉ cần hắc y nhân đó không che mặt nữa sẽ nhân ra là ai.”
“ Cũng giờ Thìn, một khoái mã rời khỏi phủ Đại Tướng quân, cổng thành vừa mở là chạy về hướng Thượng Lâm uyển, chưa rõ điểm đến.”
“ Ngày mùng sáu tháng chín, đoàn người sứ giả Hung Nô gồm hai trăm bốn bốn người đưa chủ phó ba người Tây Hoa công chúa cùng sáu hai Hồ cơ rời Hàm Cốc quan, đi qua đất Triệu, hẳn từ Đại quận vào đất Hồ. Sứ giả Tương Dung bị bệnh bẩn, hạ thể thối nát, y giả nói, không có khả năng lành.”
“ Giờ Ngọ, Vân Lang ở đại lao Trung Úy phủ bày tiệc khoản đãi phạm quan, Trương Thang vô cùng tức giận đi vào ngăn cản, không rõ vì sao cuối cùng lui ra, yến tiệc vẫn còn.”
“ Giờ Mùi hai khắc, Trường Bình công chúa rời phủ đi bái phỏng Ngạn Đầu hầu, Tú Y sứ giả nói, chuyến đi này là vì hôn sự của Hoắc Khứ Bệnh, hai nhà đã thương nghị hoàn tất, đợi mùa đông sẽ cử hành đại hôn.”
“ Tôn Thụ Tế Liễu doanh mật tấu, quân lương trong quân doanh đã bị thiếu bảy ngày, quân tốt ăn cháo cám qua ngày, chưa thấy có chuyển biến ...”
Lưu Triệt nghe xong mật tấu phẩy tay, Tùy Việt lại ẩn vào bóng tối, tiếng vỗ tay giòn tan truyền đi trong đêm khuya yên tĩnh, chẳng mấy chốc toàn bộ đèn trong đại điện được thắp sáng, một đội vũ nữ kéo ống tay dài sát đất lướt vào như nước chảy, không có âm nhạc, chỉ có vũ đạo uyển chuyển, bước chân nhẹ nhàng, ống tay áo dài bay bay như ráng chiều .
………………… …………………………
Vân Lang lờ đờ tỉnh dậy sau một đêm chè chén bét nhè, mở mắt ra một cái thấy Tư Mã Thiên nhìn mình không chớp.
“ Hôm nay ăn gì?”
Vân Lang dụi mắt cầm cuốn thẻ trúc lên nhìn qua:” Mỳ, hôm nay toàn bộ ăn chay.”
Tư Mã Thiên gật đầu rồi quay lại bồ đoàn, lại cầm cuốn sách hướng về phía ánh mặt trời đọc, lại còn ngâm nga ra tiếng.
Vân Lang vừa rửa ráy vừa nghe hắn đọc, lên tiếng:” Trong ba tiên sơn hải ngoại Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu thì ta mới chỉ tới Bồng Lai thôi.”
Tư Mã Thiên rõ ràng không tin:” Thế à, đã uống thuốc trường sinh bất lão chưa?”
Vân Lang lắc đầu:” Ta tới thật, nhưng đó chỉ là một hoang đảo chẳng có gì.”
“ À, vậy thì ngươi tới nhầm chỗ rồi, trong sách nói Bồng Lai ở trên trời.”
“ Chẳng qua là ảo ảnh thôi, có gì lạ đâu.”
Tư Mã Thiên rất cố chấp:” Mắt không bao giờ lừa người.”
“ Mắt chính là thứ lừa người nhất đấy, Mặc gia từng làm một thí nghiệm nhỏ, chỉ cần đốt cây nến thông qua một cái lỗ nhỏ, ảnh chiếu lên một tấm màn sẽ đảo ngược. Trong sách ghi chép tiên sơn ngoài biển sở dĩ xuất hiện ở không trung chẳng qua là khúc xạ ánh sáng thôi, không phải thật.”
Một cái phòng tối, một tấm vải đen, một cây nến, Vân Lang dễ dàng trong nhà lao hoàn thành thí nghiệm mang tính khai sáng đó của Mặc Tử, trước đó chẳng ai làm lại thí nghiệm của ông.
Rất nhiều người cho rằng đoạn ghi trong sách đó cũng giống như con chim gỗ có thể bay ba ngày ba đêm của Công Thâu gia, hay côn bằng mà Trang Tử nhắc tới trong ( Tiêu Diêu Du), chẳng qua là tưởng tượng thôi.
“ Làm thí nghiệm là chuyện vô cùng nghiêm túc, nó có thể thông qua thực tiễn để chứng minh chân lý, có thể biến ảo tưởng thành hiện thực.”
Tư Mã Thiên cầm bát rượu lên:” Đáng tiếc ta tìm hiểu người chứ không phải sự vật, rất khó dùng thí nghiệm chứng minh hành vi một người.”
Vân Lang lắc đầu:” Không, tất cả đều có thể dùng thí nghiệm chứng thực, hiện bọn ta đang tiến hành một thí nghiệm gọi là - Kế hoạch thành nhân. Bây giờ đã qua giai đoạn sơ cấp, sắp tiến vào giai đoạn hai, nếu toàn bộ năm giai đoạn đều thành công, Phú Quý trấn sẽ có một vị thánh nhân thực sự.”