Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 320 - Chương 104: Phạm Nhân Trở Về.

Chương 104: Phạm nhân trở về. Chương 104: Phạm nhân trở về.

Tư Mã Thiên quả nhiên bị cái tên thi nghiệm kí thu hút, ngồi thẳng lên:” Thánh nhân gì?”

“ Một kẻ giết người vô số, giả nhân giả nghĩa, nay sắp biến thành thánh nhân ai ai cũng yêu, người người xưng tụng.”

“ Hắn tài đức gì có thể khiến người người xưng tụng?”

Vân Lang uống một ngụm rượu, cười:” Ngoại sinh của hắn vì tranh luận với người ta mà phát sinh ẩu đả, người ta nhẫn nhịn, ngoại sinh hắn vẫn không chịu buông tha, kết quả trong quá trình ẩu đả, bị đối phương đánh chết.”

“ Tỷ tỷ hắn yêu cầu đối tượng thí nghiệm giết đối phương, kết quả đối tượng thí nghiệm sau khi tìm hiểu nguồn cơn sự việc, phát hiện lỗi không phải ở đối phương, chẳng những xin lỗi người đánh chết ngoại sinh của mình thậm chí còn bồi thường tiền.”

“ Tỷ tỷ hắn sau khi nghe thấy chuyện này thì đem xác ngoại sinh hắn đặt trên đường, nói người chết là chó hoang không có cữu cữu. Ai cũng nghĩ rằng đối tượng thí nghiệm không chịu được thí nghiệm này, kết quả hắn đích thân ra đường, mang thi thể ngoại sinh đã thối vào quan tài, tự mình đào hố chôn.”

“ Bằng vào sự kiện này đối tượng thí nghiệm đã dựng lên hình tượng công bằng của mình, người ở Phú Quý trấn ai ai cũng tới tìm hắn bình phán, chuyện được hắn bình phán, chưa có ví dụ bất công nào.”

Ứng Tuyết Lâm nhíu mày:” Kẻ đại gian đại ác cũng cần đại trí tuệ, đại thiện nhân vượt quá nhân tính, mỗ sẽ không qua lại.”

Tư Mã Đàm cười lớn:” Thế hành vi bảo vệ thân nhân, oan uổng ông nhập ngục thì có thể tiếp nhận sao?”

“ Bệ hạ ủy khuất ta thuộc về phạm trù nhân tính, có thể dự đoán được, vậy sao không tiếp nhận được? Còn đối tượng Vân Lang nói, nếu hắn giết người giết ngoại sinh mình thì mỗ gia còn hiểu thông. Nhưng hắn không trách tội, ngược lại còn bồi thường tiền, sau đó mang thi thể thối rửa của ngoại sinh đi chôn thì quá rồi.”

Vân Lang nhe hàm răng trắng ra cười:” Mọi người xem, đó chính là kết quả thí nghiệm, dưới áp lực và cám dỗ, một người rất dễ thay đổi phương thức hành vi. Có một vị sư huynh của ta từng nói, con người trời sinh sợ hãi với đau đớn, nếu cưỡng chế loại bỏ đi sự sợ hãi đó, con người khi đau đớn sẽ thấy vui vẻ. Đối tượng thí nghiệm hiện giờ ở giải đoạn cắt đứt thống khổ, nếu như thành công, hắn sẽ thành thánh nhân.”

Tư Mã Thiên hừ một tiếng:” Giả là giả, sao có thể thành thật?”

“ Lừa một người nhất thời thì là lừa gạt, nếu lừa cả đời, dù là giả thì có gì khác thật?”

Câu này thật khó phản bác, Tư Mã Thiên vỗ tường:” Ta phải đi xem người này mới được.”

“ Đợi ta rời nhà lao sẽ đưa ngươi đi xem, ngươi sẽ thấy thí nghiệm của ta có giá trị.”

Ứng Tuyết Lâm nhíu mày xen vào:” Mỗ cũng đi, mỗ muốn xem các ngươi giết chết trái tim một con người thế nào.”

Tư Mã Đàm vỗ tay:” Cùng đi, cùng đi.”

Chỗ nào có Vân Lang dường như chẳng bao giờ buồn chán, nhưng ngày tháng hoan lạc luôn ngắn ngủi, thêm vào lại có người không muốn thấy họ hoan lạc, thế nên càng ngắn.

Vì vậy sau khi Trương Thang nghiên cấm đám Trương Liên tiếp tế đồ ăn cho Vân Lang, buổi tụ hội ba ngày một lần trở nên vô vị. Nếu không có món ngon của Vân thị, hoàng mô mô cũng là thứ được, loại bánh này có vị ngọt man mát, nhai lâu càng ngọt.

Tư Mã Thiên hậm hực đặt hoàng mô mô lên thẻ trúc, len lén nhìn Vân Lang, phát hiện tên này cầm hoàng mô mô ăn một cách ngon lành, không chỉ ăn hết sạch, mà còn nhìn hoàng mô mô của hắn với vẻ thèm thuồng, nghi hoặc đưa cho Vân Lang, không nghĩ một kẻ quen ăn sung mặc sướng như y ngoạm một cái hết nửa cái rồi.

“ Ngươi phải là người quen ăn ngon chứ, làm sao lại nuốt trôi thứ thức ăn khó nuốt này?”

“ Thức ăn với ta mà nói không có tốt xấu, chỉ để no bụng thôi, nếu có điều kiện, ta tất nhiên thích ăn ngon, không có điều kiện, cứ no bụng là được. Ta từng bị đói nhiều rồi, ta ghét nhất bị đói, cho ngươi biết, đừng để ta bị đói, nếu không hậu quả thảm lắm đấy.”

Tư Mã Thiên nhớ chuyện y đốt cả con phố, gật đầu.

Gió tối ngày một lạnh, từng cơm gió lớn ngoài tường cao mang vào rất nhiều lá khô, số lá này vẫn còn màu xanh, nhưng không chống nổi gió thu.

Người thích phơi nắng rất nhiều, nhưng phơi năng trong gió thu tiêu điều thì chẳng còn ai, còn người thích tắm ánh trăng thì chỉ có một mình Vân Lang.

Trời rất lạnh, chút hơi nóng trong cát cũng không còn nữa, Vân Lang rút chân trần về, nhìn trăng sáng, muốn suy nghĩ vài việc nhưng vô ích.

Bây giờ nghĩ gì cũng vô dụng thôi, thí nghiệm nho nhỏ cho thấy bóng đen của Lưu Triệt luôn bao phủ lấy y, dù y làm chuyện kinh động trời đất thế nào, Lưu Triệt vươn tay bóp một cái giống như núi lớn đè lên người không thở nổi.

Với người Hán mà nói, bọn họ nhận áp lực này ngày qua ngày, đã quen thuộc tới mức có thể bỏ qua nó, nhưng y thì không, nên mới có đêm trăng không ngủ thế này.

Đoán chừng Lưu Triệt biết y có chút hưởng thụ nho nhỏ này cũng sẽ tước đoạt nó.

Đúng vậy.

Một trận mưa thu đã triệt để biến mặt đất trở thành lạnh giá, mưa thu băng giá đập vào cửa sổ phòng giam, Vân Lang cuốn chăn càng thêm chặt.

Tối qua thôi phòng giam của y còn có giường gấm, có chậu lửa, có thị nữ ngụy trang thành tù phạm vào hầu hạ y rửa ráy, giờ đây chẳng còn gì, một câu nói hời hợt của Lưu Triệt đã lấy đi toàn bộ đặc quyền của y.

Vân Lang bây giờ cũng giống Tư Mã Đàm quấn chặt cái chăn nát dựa vào nhiệt độ thân thể để khoáng cự cái lạnh cuối thu.

Hoàng đế đã lên tiếng, đám Trương Liên không dám vào nhà lao nửa bước, nhưng không cản được Hoắc Khứ Bệnh.

Khi Vân Lang đang tính xem có nên đốt rơm trong phòng để sưởi ấm hay không thì Hoắc Khứ Bệnh đã xách một con gà, một vò rượu xuất hiện trước mặt y.

Không đợi hắn kịp nói gì, Vân Lang đã đoạt ngay lấy con gà, xé lấy cái đùi rồi ném phần còn lại cho Tư Mã Đàm.

Liền ba ngày không ai mang đồ ăn tới cho y nữa.

Hoắc Khứ Bệnh kiếm lấy một cái bát rót rượu cho Vân Lang, sau đó đem phần còn thừa đưa cho cha con Tư Mã Thiên, ngồi khoanh chân xuống rơm khô:” Ta đến để đưa ngươi ra ngoài.”

Nhà lao của Trung Úy phủ chuyên giam phạm quan, điều kiện không quá tệ, mỗi gian phòng khá lớn, phòng không khóa, có thể tự do đi thăm hỏi nhau, tuy vậy ngay cả bệnh viện cao cấp đời sau chẳng ai muốn nằm nữa là, vì thế Vân Lang tuy bề ngoài tỏ ra ung dung vui vẻ, kỳ thực lòng nhảm tính từng ngày rời khỏi đây, y còn phải ngồi tù hai mốt ngày nữa, vì thế rất ngạc nhiên bởi lời Hoắc Khứ Bệnh:” Ngươi có nhầm không thế?”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Ngươi bị bệ hạ phạt bổng lộc một năm cùng ba mươi cân đồng, dựa theo luật Đại Hán, nếu ngươi nộp năm mươi cân đồng thì có thể miễn số hình phạt còn lại, ta đã nộp cho ngươi, ngươi có thể đi được rồi.”

Vân Lang tròn mắt:” Ta nhớ bệ hạ muốn ta ở nhà giam sáu mươi ngày.”

“ Chính vì bệ hạ nói câu đó, nên ngươi mới cần hoàn thành quá nửa hình phạt, nếu bệ hạ không nói, ngươi giết Công Tôn Tiến qua phán quyết của Trung úy phủ, ngươi có công không tội, dù có tội xúc phạm bệ hạ, chỉ cần nột một trăm cân đồng là miễn sử phạt.”

Vân Lang đứng bật dậy tức thì, giọng cao tới chói tai:” Nói thế tức là ta bị bệ hạ hại rồi? Nhìn có vẻ rộng lượng, thực chất là hại ta?”

“ Đại khái là thế, bệ hạ chướng mắt với ngươi mà.”

“ Vì sao?”

“ Vì ngươi sống thư thái hơn bệ hạ.”

“ A, thế thì ta chịu rồi, ha ha ha ha.” Vân Lang cười phá lên, tưởng tượng cảnh Lưu Triệt trong hoàng cung tức tối nghe tin mình tiệc tùng trong nhà lao, đưa cái đùi gà chưa kịp ăn cho Tư Mã thiên:” Cho ngươi nốt này.”

Tư Mã Thiên giờ không khách khí nữa, cười:” Ra ngoài làm lại cuộc đời nhé.”

Vân Lang chắp tay với Tư Mã Đàm, rồi hướng về sau trong nhà lao nói lớn:” Ứng tiên sinh, tiểu tử đi đây.”

Ứng Tuyết Lâm thò đầu ra ngoài phòng:” Đi đi, nhanh lên, ngươi đi rồi ngục tốt sẽ không cắt xén khẩu lương của bọn ta nữa, không ngăn người nhà vào thăm bọn ta nữa, mau đi đi, cứ tưởng ngươi là sao lành, hóa ra là sao họa, thật xúi quẩy.”

“ Ha ha ha, như ý muốn của tiên sinh.” Vân Lang cười phá lên vang vọng, còn chắp tay một vòng:” Chư vị, hẹn gặp lại.”

“ Không gặp lại là tốt nhất.”

“ Đi đi, đừng ở lại hại mọi người nữa, đến bệ hạ cũng dám trêu chọc, bọn ta bị ngươi vạ lây.”

Bình Luận (0)
Comment