Trong tiếng huyên náo ầm ĩ, Vân Lang nghênh ngang sải bước ra khỏi nhà lao, gặp được Trương Thang ở tầng cửa thứ hai, đang chắp tay nhìn lá vàng bay lả tả khắp sân, lành lạnh nói:” Bằng vào sự sảng khoái này ngươi nên ngồi giam hai mốt ngày nữa thì hơn.”
“ Không, tiểu tử đi thôi, nếu như ở lại nói không chừng ở một năm mất, giống như Ứng huyện lệnh ấy, giam để hạ hỏa thôi mà cũng giam một năm. Cuộc đợi ngắn lắm, tiểu tử không lãng phí được.” Vân Lang mỉm cười lắc đầu:
“ Ngươi cứ không chịu nghe lời trung ngôn nghịch nhĩ, rồi sẽ còn chịu thua thiệt.” Trương Than cảm thán, ông ta biết chuyện này rồi cũng tới tai hoàng đế:
“ Tiểu tử là người ẩn tộc, chuyện này bây giờ không cần che dấu ai nữa, người ẩn tộc trời sinh thích tự do tự tại. Thời gian qua tiểu tử nghĩ nhiều lắm, khi ở trên núi tuy không sống thoải mái như bây giờ, nhưng không cần phải lo mất lòng ai mà bị tống vào nhà lao, thậm chí người đó có muốn giết, tiểu tử cũng chẳng có chút khả năng phản kháng nào. Trừ tự do ra, tiểu tử chẳng cần gì ở thế giới này cả.”
Trương Thang vỗ vỗ lưng Vân Lang đi xuống bậc thềm, viết lên lưng y bốn chữ "ngươi nghĩ nhiều rồi".
Ngựa du xuân xuất hiện ở cửa Trung úy phủ, Lưu Nhị đang nhấp nha nhấp nhổm chờ đợi, thấy thiếu gia vui vẻ bước ra, trên người không thương tích gì thì thở phào.
“ Về nhà thôi.”
Lưu Nhị hô to một tiếng, mười sáu chiến mã bao quanh Vân Lang rầm rộ rời Trường An.
Vân Lang phóng thẳng một mạch, với tòa thành phồn hoa nhất đế quốc này, y chẳng hứng thú nhìn dù chỉ một cái.
Không ngờ khi đi qua Dương Lăng ấp lại bị đội ngũ của Trường Bình chặn giữa đường, vừa mới lên xe nhìn thấy Vệ Thanh ngồi đó thẳng tắp như cán thương nhìn mình.
“ Nghe nói nhà ngươi mùa đông ấm áp, ta tới đó nghỉ ngơi.”
Lần đầu tiếp xúc Vệ Thanh gần như thế, tuy vẫn mang vài đặc điểm tiêu chuẩn quân nhân hóa, song nụ cười như nắng xuân chan hòa, chẳng hề có khí phách Đại tướng, quân, hoàn toàn khác lúc trên đài điểm tướng.
“ Đại tướng quân đâu cần như thế.” Vân Lang có chút xúc động:
Xưa nay phàm là chuyện liên quan tới hầu phủ đều do Trường Bình xử trí, Vệ Thanh để lại cho người ta một ấn tượng là ngoài si mê quân sự chiến trận thì không hứng thú cái gì khác.
Nhưng thời điểm này ông ta lại muốn tới Vân gia, ý tứ không cần phải nói.
“ Thiếu niên không thích gò bó, không cần bồi tiếp trưởng bối chúng ta làm gì, đi dẫn đường đi.” Vệ Thanh thoải mái phất tay.
Trường Bình đợi Vân Lang xuống xe, nói với Vệ Thanh:” Phu lang sớm ra tay mới phải.”
Vệ Thanh lắc đầu:” Dù là chó con bị nàng nắm trong tay nó cũng sủa vài tiếng, huống hồ là thiếu niên tâm cao khí ngạo. Trước kia nàng gây khó dễ y là sai rồi, là trưởng bối nên trải đường cho vãn bối, lúc mấu chốt dùng thân thể lót móng ngựa cho chúng cũng phải giúp chúng phóng ngựa thoát khỏi sình lầy.”
Trường Bình thân mật nằm trên gối Vệ Thanh làm nũng:” Thiếu niên như y phải để anh hùng như phu quân ra tay, tên tiểu tử khốn kiếp ấy, dù bị bản cung bẻ cả tay, nhưng nói không đúng lòng. Vậy mà chàng nói một câu đã khiến y suýt rơi nước mắt.”
Vệ Thanh vuốt ve mái tóc dài như gấm đoạn của Trường Bình, bùi ngùi nói:” Bệ hạ muốn dày vò y, khiến y khuất phục rồi vươn tay ra đặt trọng trách vào tay, nhưng đâu phải ai cũng thích công danh lợi lộc như ta, có người dù ở trong vũng bùn cũng ung dung vui vẻ. Bệ hạ làm thế e chỉ khiến y thêm bất mãn.”
Trường Binh ngồi lên ôm cổ Vệ Thanh:” Không được nói như thế, chàng là môn đồ Binh gia, không phải theo thuật Hoàng Lão, chàng là trường kiếm bén nhọn, không thể cất mãi trong vỏ.”
Vệ Thanh cười không đáp, nhìn hoang nguyên qua ô cửa sổ, rất lâu sau vuốt ve gò má láng mịn chẳng thua kém thiếu nữ của Trường Bình:” Đợi giết hết Hung Nô rồi, ta cùng nàng ẩn cư Ly Sơn, không rời nhà nửa bước.”
Trường Bình thở dài, nếu như thực sự có một ngày như thế, quy ẩn tuyền lâm là may mắn lớn.
Hai ngày sau Vân Lang về tới nhà, Tiểu Trùng và Hồng Tụ không biết đứng đợi ở cửa bao lâu, còn chưa kịp xuống ngựa, mỗi người đã chạy tới ôm một chân y, khóc chết đi sống lại.
Thiếu gia gần hai tháng không về, lại còn bị giam trong ngục, hai người họ không biết đêm đêm ngồi bên giường thiếu gia khóc bao nhiêu lần.
Người trong trang đều nghe Hoắc lang quân nói rồi, hôm nay đi đón thiếu gia, công việc vứt hết đót, chen chúc ở đại môn, người cười người khóc, náo loạn cả một vùng.
Vân Lang tất nhiên là tươi cười, cứ để Hồng Tụ và Tiểu Trùng như hai con sâu bám chặt lấy chân, dù di chuyển gian nan cũng không gỡ ra, vừa chào hỏi vỗ về mọi người, vừa đưa mắt nhìn quanh, thấy Tống Kiều đứng lặng lẽ bên cửa, đưa cao tay vẫy vẫy, nàng khẽ mỉm cười rồi đi vào trong.
Tô Trĩ vừa vẫy tay vừa la hét, chỉ là người đông quá, nàng lại nhỏ nhắn không chen lên nổi, Vân Lang không nghe thấy gì, chỉ toét miệng cười, rồi bị mấy phụ nhân xúm xít đưa vào nhà.
Còn may Lương Ông bây giờ hiểu biết rồi, dù nước mắt lem nhem vẫn biết chiêu đãi Vệ Thanh và Trường Bình, bố trí họ ở hậu viện trước kia Trường Bình từng ở, sai trà nương dâng trà, sau đó vội vội vàng vàng chạy đi tìm thiếu gia.
Vệ Thanh đứng trên tầng hai nhìn Vân Lang vẫn đang gian nan nhích từng bước một, cảm thán:” Một cái nhà thật tốt.”
“ Cũng không biết tiểu tử này làm thế nào nữa, tuy y có ơn cứu mạng, nhưng sự hoan hỉ phát ra từ nội tâm này không đơn giản vì ơn nghĩa.”
Vệ Thanh không nói nữa, ánh mắt chăm chú nhìn Ly Sơn chìm trong mây mù, mắt hơi nheo lại, không biết suy nghĩ điều gì.
…….. ………….
“ Đại tướng quân tới Vân gia?” Lưu Triệt ngạc nhiên đặt tấu chương trong tay xuống:
“ Vâng ạ.” Trương Thang khom người nói:” Bốn canh giờ sau khi Vân Lang rời Trung úy phủ liền hội họp với Đại tướng quân ở Dương Lăng, sau đó cùng tới Vân gia.”
Đôi mày kiếm của Lưu Triệt chỉ hơi nhíu lại một chút rồi cầm thẻ trúc lên tiếp tục xem, thong thả nói nói như không có việc gì:” Đại tướng quân không phải là tội tù, chỉ cần không rời Trường An thì không cần phải báo cho trẫm. Còn về phần Vân gia tử, nếu còn thiếu hai mốt ngày ngồi nhà lao, sau này có cơ hội bù lại.”
Trương Thang cẩn thận tâu:” Bệ hạ, Vân Lang đã nộp tiền phạt rồi.”
Nghe Trương Thang nói vậy, Lưu Triệt cảm thấy hết sức bất ngờ, vì xưa nay mỗi phong tấu chương của ông ta đều xuất phát từ lập trường bảo vệ quyền lực của mình, vậy mà giờ không ngờ vì tên tiểu tử vô danh tiểu tốt, lại nói ra lời trong lòng, thật quái lạ! Lưu Triệt đưa mắt nhìn khuôn mặt như gỗ đá của Trương Thang đầy hứng thú:” Trẫm thích nhìn y muốn sống không được, chết không xong, ngươi thấy có vấn đề gì sao?”
Trương Thang vội hoảng sợ bái lạy:” Ý chỉ của bệ hạ là ý chỉ của đế quốc, thần sao dám có ý kiến.”
“ Miệng nói không, nhưng trong lòng chắc có hả? Thấy trẫm hẹp hòi quá sao?” Lưu Triệt cười nhạt:
Trương Thang mặc dù phụng sự Lưu Triệt lâu năm, tới nay không dám nói là hiểu được hắn, toát mồ hôi nói:” Bệ hạ đối với Vân Lang yêu cho roi cho vọt là lẽ thường tình.”
“ Không, không, không.” Lưu Triệt lúc lắc một ngón tay, nói liên tục ba chứ không:” Mỗi lần nhìn thấy y, trẫm chỉ hận không thể bóp y thành quả cầu thịt, đặt trên bàn. Trẫm luôn cảm thấy kẻ này là dị loại.”
“ Dị loại ạ?” Trương Thang giật mình đánh thót:
Lưu Triệt dựa lưng vào giường gấm, nói mà hai hàm răng siết lại:” Đúng, là thứ dị loại, từ a tỷ của trẫm tới A Kiều, rồi khanh, đều là không phải là người dễ dàng thân cận, mỗi người lại một tính khác nhau, vậy mà chỉ cần tiếp xúc với y không bao lâu thì đều thích y, không lạ sao? Chưa kể bao nhiêu thứ kỳ quái y hiến lên, bất kỳ thứ nào trong số đó, nếu xem xét thật kỹ, đủ là công lao cực lớn, hiện giờ tất cả những thứ đó tụ tập lên một người.”
“ Chuyện khác thường ắt phải có vấn đề. Khanh thay trẫm theo dõi y, cứ thế này, y chưa tạo ra thánh nhân thì bản thân y đã thành thánh nhân rồi.”
....
Hôm nay dừng ở đây.