Không xong rồi, nếu không tiêu trừ ấn tượng này trong lòng hoàng đế sẽ là ẩn họa lớn của Vân Lang, nếu y ẩn cư sơn lâm cũng không hết nghi kỵ, còn nếu làm ra bất kỳ chuyện gì thì càng bất lợi. Trương Thang vội vàng nói:” Bệ hạ, trong quá trình thần tiếp xúc với Vân Lang, thấy y chỉ là thiếu niên bình thường, tuy lai lịch quỷ dị, song tuyệt đối không phải là người của Hung Nô hay Sơn Việt. Tuy hành vi khác thường một chút, song rất nhiều thói xấu, tham ăn, ngại khổ, thích sạch sẽ, sợ đau, kiếm chém lên người cũng đổ máu, chém vào chỗ yếu mệnh cũng mất mạng. Thấy tiền tài thì vui vẻ, thấy nữ tử mỹ mạo thì ngẩn ngơ, thấy món ngon thì quên hết mọi chuyện. Nhìn như thế, y chỉ là người hết sức bình thường thôi.”
Chủ Phụ Yển ngồi ở một góc giúp hoàng đế phê duyệt tấu chương, bỗng nhiên đứng ra nói:” Bệ hạ thần lâu nay vẫn theo dõi tình hình thực hiện Diêm thiết lệnh trong thiên hạ, tình cờ phát hiện một việc rất có thể giúp bệ hạ yên tâm sử dụng Vân thị tử.”
Trương Thang nhìn khuôn mặt béo tốt cười không thấy mắt đâu của Chủ Phụ Yển là có linh cảm không lành, người này lần trước tới Vân thị đã có va chạm với Vân Lang, chỉ là thời gian dài không có hành động gì, cứ nghĩ việc đã qua, chẳng ngờ ông ta ẩn nhẫn lâu như vậy.
Lưu Triệt khoát tay:” Nói cho trẫm nghe xem.”
Chủ Phủ Yển khấu đầu tâu:” Bệ hạ hẳn là chưa biết việc này, Vân Lang và Trác thị nữ cách đây gần hai năm một dạo xuân phong, sau đó không bao lâu thì về Thục, năm ngoái ở Thành Đô đã hạ sinh một nữ hài.”
Lưu Triệt nghe tới đó nhổm dậy ngay:” Trác thị nữ à? ... À, trẫm nhớ rồi, thê tử của Tư Mã Tương Như phải không, lần trước chuyện hắn bằng vào một khúc Phượng cầu hoàng có được giai nhân còn truyền khắp Trường An, ý khanh là, thê tử hắn lại sinh con cho Vân Lang?”
“ Thần nghi ngờ như thế.” Chủ Phụ Yển gật đầu:
Trương Thang ngớ người, theo như ông ta biết Vân Lang và Trác Cơ chỉ có đúng một lần xảy ra chuyện thôi, vậy mà không ngờ châu thai ám kết sao?
“ Ha ha ha ha, ha ha ha ha ...” Lưu Triệt ngửa mặt lên trời cười rung chuyển đại điện, tấu chương trong tay rơi mất mà không hay, vẫn cứ cười lớn:
Trương Thang sau khi bất ngờ thì cũng vui vẻ không thôi, Vân Lang có vấn đề nhất là y chỉ có một thân một mình, thân nhân không có, sư môn không còn ai, bây giờ có con, có nhân tình, lại còn đội nón xanh cho người ta, tức thì kéo về phạm trù bình thường, thậm chí có điểm yếu cho người ta nắm, có thể nói là trong họa được phúc.
Lưu Triệt cười rất lâu, lau nước mắt hỏi:” Vân Lang có biết không? Chuyện này khanh nắm chắc bao phần?”
“ Vi thần chưa bao giờ nói với y, Trác thị nữ ở trong đất Thục cũng che dấu không cho ai biết, thần vờ tới thăm Tư Mã Tương Như trò chuyện, hắn không hay biết mình có con, bởi thế thần tin chín phần, đứa bé đó là nghiệt chủng của Vân Lang.” Chủ Phụ Yển nói chắc nịch:
Lưu Triệt đi qua đi lại, Vân Lang ngay cả đám phụ nhân trẻ nhỏ xa lạ cũng không cầm lòng được, nếu như nghe nói mình có thân sinh cốt nhục, không biết sẽ thế nào đây, nhíu mày nói:” Điều Tư Mã Tương Như tới Thành Đô làm quận tán giả, thăng Trác thị nữ thành Ngũ hoa phu nhân, còn nữ hài kia ... Thôi đi, trẫm không thèm lấy đứa bé ra uy hiếp người khác.”
“ Bệ hạ nhân từ.” Trương Thang khom lưng tán thưởng, đâu cần hoàng đế phải làm gì nữa, chỉ cần mẹ con Trác thị nữ còn sống ở quốc thổ Đại Hán này, làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của hoàng đế:
Lưu Triệt rất hài lòng với phản ứng của Trương Thang, tin tưởng rằng ưng khuyển lâu năm này sẽ hiểu ý mình, tiểu tử, rốt cuộc cũng lộ ra cái đuôi để trẫm nắm rồi ... Ha ha ha ha, nghĩ tới đó Lưu Triệt lại cười lớn không thôi.
Chỉ cần là người có thể khống chế được, Lưu Triệt chẳng bao giờ lo họ có tài kinh thiên ra sao, chỉ sợ họ mang danh hão
Xuất phát từ bản năng cảnh giác của hoàng đế, Lưu Triệt hoài nghi tất cả những thứ mà hắn không thể khống chế.
Giờ thì ổn rồi thiên hạ tuy lớn, nhưng chỉ cần đứa bé đó sống trong Vân gia trang tử, thiên hạ tuy lớn, Vân Lang có chạy đi đâu cũng phải về.
Cho dù hắn vẫn không thích Vân Lang cũng không sao, hắn không thiếu tên lùn mua vui, hắn cần người phục vụ tham vọng lớn của mình.
“ Lệnh cho hành thủ Tú Ý sứ giả đất Thục, lấy lại nữ hài đó, dọc đường không cho phép có sơ suất gì, nếu không mang đầu tới gặp trẫm.”
Trương Thang vẫn chắp tay đứng dưới thềm ông ta biết mệnh lệnh đó không truyền cho mình hay Chủ Phụ Yển.
Quả nhiên sau rèm có người nói ra:” Nô tài tuân lệnh.”
Thấy hoàng đế nhìn mình, Trương Thang vội nói:” Trước khi đứa bé giao cho Vân thị, thần sẽ không nói câu nào.”
“ Đi nói với A Kiều, nhận đứa bé đó là nghĩa nữ, nhất thiết chiếu lệ ông chúa.”
Chủ Phụ Yển giật mình, ông ta giấu tin này không có ý tốt, nói ra vào lúc này càng không có ý gì tử tế với Vân Lang, chỉ là không nghĩ hoàng đế hậu đãi Vân thị như vậy.
Trương Thang thì nhanh chóng vái lạy:” Bệ hạ hậu đãi, Vân thị sao chẳng gan óc lầy đất hiệu mệnh.”
Cho Trương Thang và Chủ Phụ Yển lui rồi, Lưu Triệt vẫn kích động lắm, đây là chuyện thú vị nhất mà hắn nghe thấy thời gian qua, chỉ tiếc không thể thấy phản ứng Vân Lang, nhưng chỉ một lúc trấn tĩnh lại, lẩm bẩm với đại điện trống không:” Đại tướng quân và Vân Lang bàn chuyện gì?”
Sau rèm có giọng khàn khàn bẩm báo:” Không có tiếp xúc thực tế, Đại tướng quân cả ngày bầu bạn cùng Trưởng công chúa, cầm sắt hòa minh, du ngoạn sơn thủy, hâm mộ vô cùng.”
…….. …………. …………….
Sáng sớm trong núi, cảnh sắc tựa chốn thần tiên, sương mù dày đặc từ trong núi tràn ra, trải khắp mặt đất, tiếp đó tiếp tục lại bị sương mù đùn đẩy, đi vào rừng thông, bao phủ khắp Vân gia trang tử, người đi trên đó tựa bước trên mây.
Một nữ tử mặc váy vàng nhạt xách thùng nước, nhanh nhẹn nhảy qua con suối nhỏ, mép váy hoa nhỏ cũng mùa theo, như đóa hoa cúc vàng nở rộ.
Một tiểu nữ hài váy lam nhỏ hơn một chút đứng đón ở bên kia suối, khâm phục reo lên:” Oa, Tiểu Trùng tỷ tỷ thật lợi hại, sao nhảy qua mà không rớt giọt nước nào.”
Tiểu Trùng kiêu ngạo hếch mũi:” Thêm hai năm nữa thôi là tới lượt ngươi tới cuối suối lấy nước đấy.”
Tiểu nữ hài giật mình:” Tỷ vội gả cho Đại Ngốc và Nhị Ngốc vậy sao? Một lần gả liền cho hai người à?”
Tiểu Trùng tức giận:” Nói linh tinh, hai người họ có lão bà, còn tới tám lão bà, sao ta gả cho bọn họ được.”
“ Nhưng hai tên ngốc nói chỉ cười tỷ thôi, Mạnh gia cũng nói sẽ tới cầu thân, đuổi những nữ tử kia đi. Kỳ thực Đại Ngốc, Nhị Ngốc không tệ, gả cho họ cũng được, song gả cho hai người thì người ta cười chết.”
Tiểu Trùng xỉa tay vào trán tiểu nữ hài:” Mới mười một tuổi đã nghĩ tới chuyện gả cho người ta, lại còn hai người, ngươi có biết xấu hổ không? Hừ hừ, Sửu Dung tỷ tỷ gả đi rồi, nếu ta cũng bị gả đi, thiếu gia thành của một mình ngươi chứ gì, tính toán khéo lắm, ngươi nằm mơ.”
“ Hừm, ngươi khỏi đề phòng ta, đi đề phòng hai con yêu tinh Tống Kiều, Tô Trĩ ấy. Tô Trĩ còn dễ, cho miếng thịt thôi là quên hết rồi, ngược lại ả Tống Kiều kia, đôi mắt hoa đào, mỗi lần nhìn thiếu gia như có móc câu, đó mới là kẻ địch chính của ngươi.”
Hồng Tụ cứ tròn mắt ngây ngô nhìn Tiểu Trùng:” Muội còn nhỏ mà.”
Tiểu Trùng bẹo cái má bầu bầu:” Ngươi nhiều mưu đồ lắm, tỷ tỷ tuy ngốc nhưng biết đấy.”