Sương sớm lượn lờ, hai bóng hình thiếu nữ nhỏ nhắn đi một quãng là chỉ còn thấy thấp thoáng, bỗng đâu phí sau có con hồ vằn xé toạc màn sương tới bên suối, ngửa cổ gầm một tràng.
Sáng sớm tĩnh lặng, tiếng hổ gầm truyền khắp sơn lâm, mấy con gà rừng ngốc nghếch kêu toang toáng vỗ cánh bay ra, hoảng loảng đâm cả vào nhau, ngã lăn xuống đất.
“ Ăn rồi.” Trường Bình dương dương đắc ý đặt một quân cờ trắng bên cạnh quân cờ đen, bốn khí đã bị mất ba, cờ đen không còn đường chạy nữa:
Vệ Thanh chẳng để ý tới quân cờ sắp bị ăn, lại đặt quân cờ đen ở nơi khác.
Trường Bình đặt theo quân cờ trắng nữa, rồi nhặt quân cờ đen ra giơ trước bặt Vệ Thanh trêu chọc.
Vệ Thanh tức cười lắm:” Tính nàng vẫn thế, không chịu bỏ lợi ích tới tay, vì giết một quân cờ mà đi tới ba nước, không biết rằng trong lúc đó đại cục ngoài kia đã thay đổi, ba tòa thành của nàng đã bị ta vây chặt.”
“ Bản cung là nữ tử, quan tâm thành ngoài làm gì, cố thủ trung khu là được.” Trường Bình ngang ngược nói:
Vệ Thanh gục đầu thu cờ về, thắng bại không cần tiếp tục nữa rồi, cho nàng đắc ý một phen.
Trường Bình đưa mắt nhìn núi non chập chùng trong sương mù, bốn bề vắng lặng chẳng như ở hầu phụ ba bước có một phó nhân, thoải mái vươn mình:” Mấy tên tiểu tử ở đây chỉ cần không tham công mạo hiểm là bản cung không lo gì nữa, rốt cuộc có ngày đứng trên muôn người. Ngược lại mấy đứa ở nhà chẳng làm người ta yên tâm.”
“ Vệ gia không thể toàn anh hùng, phải có vài đứa hoàn khố mới được, Vệ Kháng tài trí bình thường, lại nhát gan sợ chuyện, nếu công chúa không sinh thêm con, tước vị của ta sẽ truyền cho nó. Còn Vệ Nghi, Vệ Đăng còn nhỏ chưa thể hiện được gì mà tính hoàn khố đã rõ ra đó, nếu không có nàng giáo huấn, chẳng biết chúng thành cái dạng gì.”
“ Chỉ cần phu lang không trách bản cung không dem chúng dạy dỗ như đám Khứ Bệnh Nhi là được.”
Vệ Thanh cảm khái:” Sao ta không hiểu, một đám hổ lang, nhét cừu dê vào chúng sống làm sao.”
“ Ai bảo không kiếm nữ tử tốt một chút, thứ thiếp tỳ làm sao có thể sinh ra hổ lang.” Trường Bình chế giễu:
Vệ Thanh biết tính nàng, phối hộp mặt tối sầm:” Khi đó nàng còn là Bình Dương hầu phu nhân, ta có thể làm gì chứ?”
Trường Bình cười ngả vào lòng Vệ Thanh thì thầm:” Ở bên Viễn Thanh đình có một cái ao nước nóng, tuy nhỏ nhưng cảnh sắc tuyệt đẹp, tên tiểu tử nhỏ nhen giấu không cho ai biết ...”
Vệ Thanh cười lớn, bế xốc Trường Bình rời tiểu lâu.
Ngoài kia đang có tiếng chim ca, có tiếng người, có đủ những âm thanh náo nức của cuộc sống, Vân Lang không định dậy, mắt lim dim nhìn sương ngoài cửa sổ, cuốn chặt chăn hơn.
Hồng Tụ đã thúc giục mấy lần, nói bữa sáng đã nguội lạnh, Vân Lang như đứa trẻ ương bướng, vẫn không muốn rời ổ.
Hôm qua tới quân doanh, được huynh đệ toàn quân chúc mừng tai qua nạn khỏi, sau đó được người ta tung lên không trung đón lấy, làm lưng y tựa hồ như muốn gãy làm đôi, đó là cái trò rất khốn kiếp, nhìn thì thích, tự trải nghiệm mới thấy thà chúng không đỡ cho mình rơi xuống đất còn hơn.
Vân Lang thề, lần sau tên Vương Bát Đản nào khơi mào trò này, y trở mặt.
Cuối thu khung cảnh Ly Sơn đẹp kinh tâm động phách, khắp đất trời lá đỏ bay tán loạn trong gió, đợi thêm thời gian nữa khi lá vàng cũng thành lá đỏ, khi đó toàn bộ Ly Sơn thành ngọn lửa đỏ rực.
“ Thiếu gia, ăn sáng thôi, cháo gạo biến thành hồ rồi.”
“ Vậy mang đi nuôi lợn.”
“ Lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt đấy.” Hồng Tụ dọa:
“ Đừng tin họ nói linh tinh, dùng lương thực nuôi lợn sao mà lãng phí? Chỉ biến gạo thành thịt lợn thôi mà, mau đi đi, đó là món kiếm tiền của nhà ta đó.”
“ Không được, để tỳ tử ăn vậy, thiếu gia ăn trứng gà nhé.” Hồng Tụ dỗ dành:
“ Ngươi lại không phải là lợn, cháo mà nấu quá lửa ăn ra gì, mang đi nuôi lợn, ăn cả trứng gà đi, bây giờ ta không muốn nhìn thấy trứng gà.” Vân Lang làu bàu chui vào chăn, định ngủ tới trưa luôn, sương mù lúc đó mới tan.
Cuối thu rồi, toàn Vân gia bước vào lúc nông nhàn, trừ rau được trồng trong nhà ấm và nuôi gà vịt, còn lại xưởng dệt vẫn làm ngày đêm.
À còn xưởng chế tạo của Vân gia thì bây giờ bận rộn không phân mùa nữa rồi, cùng với Phú Quý trấn ngày càng phồn thịnh, thu nhập nơi này sớm thôi sẽ thành một nguồn thu trọng yếu Vân gia trang tử, đám thiếu niên trong trang cũng thích thú công việc ở đây hơn ngoài đồng.
Vân Lang ngủ đẫy mắt thức dậy thì trong nhà trống không, ai nấy đều chăm chỉ làm việc, mỗi y làm heo lười, trước kia y không thể, cơ mà con người thoái hóa nhanh lắm, cả trang tử hướng cả về y, không sa đọa mới lạ.
Trù nương bận rộn làm cơm trưa cho mấy trăm con người, Vân Lang không muốn làm phiền họ thêm, nồi cháo đã nấu thành cám lợn vẫn còn đó, thừa biết nha đầu đó chỉ dọa mình thôi. Vân Lang hít hít vài hơi thấy chưa bị khê thì lấy cái bát múc cháo mang ra ngoài ban công ngồi húp ngon lành như không.
Thấy Lương Ông vội vã đi ngoài kia, Vân Lang vơ cái giày ném một phát, hài lòng khi thấy chuẩn xác ném trúng mặt ông ta.
“ Thiếu gia rơi giày ạ.” Lương Ông toét miệng cười mang giày lên trả Vân Lang:
Vân Lang cười phá lên, giày nào rơi tận tới đó, giờ ngay cả Lương Ông cũng biết nói vài câu lọt tai:” Đang lúc nông nhàn mà người đâu cả rồi, nhân thủ trong nhà không đủ thì ra Phú Quý trấn chiêu mộ thêm chứ, bắt người ta làm như súc sinh thế là sao? Còn giống cuộc sống nữa không?”
“ Việc trong nhà toàn việc nhẹ nhàng, phụ nhân cũng làm được, chiêu mộ thêm nhàn nhã hơn một chút, song bọn họ không chịu, bọn họ thà chết mệt chứ không để người ngoài hưởng lợi.” Lương Ông gãi đầu:” Người mới chưa trải qua khổ cực lúc mới lập trang, vào một cái là được hưởng phúc rồi, mọi người đều không thích.”
Đây cũng là lẽ thường tình của con người thôi, Vân Lang có cách giải quyết:” Thế này đi, người làm việc ở Vân gia ta càng lâu thì được chia tiền càng cao, ngươi và Lưư Bà thương lượng chương trình báo cho ta. Ngoài ra người và Lưu Bà không cần quản sự vụ cụ thể nữa, đề bạt vài quản sự đắc dụng phụ trách từng việc. Nhà mấy trăm con người, bao nhiêu là việc, cứ thế này các ngươi chết mệt.”
“ Nhớ chỉ chiêu lãm phụ nhân không nhà về, không lấy nam đinh, nhiều phụ nhân chút người ta chỉ nói ta hoang dâm, nuôi nhiều nam đinh, nhà ta mang tội mưu đồ bất chính, ta không gánh nổi.”
Lương Ông vâng vâng dạ dạ rồi tất bật chạy đi, Vân Lang chỉ biết lắc đầu, cái tính vất vả này xem ra cả đời không đổi được rồi, húp tiếp bát cám lợn.
Trong nhà dùng than đá để nấu nướng, sưởi ấm, vẫn cần rất nhiều củi.
Vào rừng nhặt từng cảnh củi khô, dùng lừa chở về nhà, chẻ thành từng khúc củi, cành tốt đốt thành than, chuyên dùng để nướng.
Vân Lang thích nhất là mùi thơm do than làm bằng gỗ thông tỏa ra, rất muốn làm một cái lò trong tường, đáng tiếc, nhà cửa Vân gia đa phần làm bằng gỗ, không khéo lò đốt luôn cả nhà.
Lưu Nhị mỗi một tay mà chặt củi phăm phăm, nghe tiếng củi bị chẻ gọn gàng đến thích tai, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn theo từng nhát rìu, chẻ củi tới toàn thân bốc hơi nghi ngút, da bóng loáng đến đẹp mắt.
Chỉ là khi Lưu Bà đi rồi thì ông ta chẳng còn nhiệt tình chẻ cùi nữa, cắm phập rìu xuống đó không thèm ngó ngàng tới.
Lưu Bà thích hươu sao, xin thiếu gia cho nuôi một con ở trong viện tử, Lưu Nhị mỗi ngày đều mượn cớ đi xem hươu trêu ghẹo Lưu Bà, thuận tiện thân cận khuê nữ của người ta, bộ dạng chuẩn bị làm cha kế.
Vân Lang thấy ông ta ném rìu đi thì tới hỏi:” Đắc thủ rồi à?”
Lưu Nhị nhặt một cái que lên làm tăm xỉa răng, đắc ý khoe khoang:” Hà hà, phụ nhân hơn khuê nữ nhiều lắm, chu đáo, bận rộn cả đêm, sáng ngủ dậy có bát cháo thịt bồi bổ, khuê nữ không nghĩ tới chuyện này.”
Nam nhân với nhau thích khoe khoang nhất là chuyện này rồi, hai kẻ thô bỉ cười hô hố dâm tiện một hồi, Vân Lang lại hỏi:” Khi nào thành thân, xem ra ta phải chuẩn bị hai phần hậu lễ.”
Lưu Nhị đáp với giọng hoang mang:” Thiếu gia, có lạ không chứ, bà nương này chiều chuộng lão nô hết mức, chỉ là không nhắc tới chuyện thành thân, lạ không?”
Vân Lang bĩu môi, cứ tưởng thế nào, vậy mà chưa gì đã tưởng bở rồi, cũng không thèm giải thích, nay Lưu Bà bạch phú mỹ, Lưu Nhị chỉ là công cụ thỏa mãn nhu cầu thôi.
Nếu thành thân với Lưu Nhị, trước tiên là phải suy nghĩ tới vấn đề sở hữu gia sản.
Luật pháp Đại Hán chế định rất có lợi cho nam nhân, bất kể là tài sản trước khi thành hôn của ai, chỉ cần không phải là chuế tuế, sau khi thành thân thì đều thành tài sản phía nam.
Người ta chỉ cần một thứ hữu dụng của nam nhân thôi, tất nhiên là chăm sóc ngươi tử tế, còn cái khác, Lưu Nhị thực sự chẳng có gì để Lưu Bà coi trọng.