Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 324 - Q2 - Chương 108: Hành Vi Phản Nhân Loại Của A Kiều.

Q2 - Chương 108: Hành vi phản nhân loại của A Kiều. Q2 - Chương 108: Hành vi phản nhân loại của A Kiều.

A Kiều hôm nay đột ngột tới Vân gia, nàng rất vô lễ dùng một ngón tay nâng cằm Vân Lang lên, sau đó ngắm trái nhìn phải, còn liên tục tặc lưỡi.

Không biết nàng muốn làm gì, Vân Lang còn tưởng rằng A Kiều nhìn trúng mình rồi, không khỏi thất kinh, thế này không được, ai dám đội nón xanh cho Lưu Triệt.

Có điều đến khi A Kiều lau ngón tay vừa chạm vào y, Vân Lang lại nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đè xuông đánh mông vài cái, dạy dỗ nàng cách làm người.

“ Trông y cũng được đấy nhỉ?” A Kiều quay sang Đại Trường Thu nói một câu làm Vân Lang suýt tức hộc máu:

Lão thái giám bộ dạng nịnh bợ:” Tuy hơi giống nữ nhân một chút, thiếu khí khái nam tử, nhưng đích thực là không tệ ạ.”

“ Ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng.”

Vân Lang chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng A Kiều chẳng nói thêm câu nào, được đám cung nữ xúm quanh tới vườn rau Vân gia, vội kéo tay áo Đại Trường Thu:” Này, giải thích đi, nương nương xem mặt ta làm cái gì thế?”

“ Vài này nữa tư mã ngài sẽ biết, giờ hỏi cũng vô ích thôi, mà sao cà rốt ít thế, nương nương muốn đem tặng người ta mà không đủ.”

Ông ta đã không muốn nói thì không cách nào cậy miệng được, Vân Lang hậm hực lau cằm:” Đầu thu ta bảo nhà các ngươi trồng nhiều vào, cứ thích trồng thứ rau trông đẹp mắt cơ, giờ hay rồi, ở nhà không đủ, lại sang họa hại vườn rau nhà ta.”

“ Khắp một dài Trường An này, nương nương chỉ ức hiếp nhà ngài thôi, người khác muốn mời nương nương tới họa hại còn không được đâu ...”

Đại Trường Thu nghe thấy A Kiều ở vườn rau gọi, bỏ Vân Lang lại chạy ù đi, không lâu sau thấy ông ta vác một sọt nặng tới năm mươi cân đi ra.

Trái tim Vân Lang nhỏ máu, chẳng phải y keo kiệt gì nhưng sớm đã nói với A Kiều rồi, mười mẫu ruộng rau cải chỉ mọc được mười sáu cây cải thảo biến dị, trải qua hai nắm dày công bồi dưỡng, khó khăn lắm mới trồng ra được cải thảo nặng năm cân, chỉ cần hai lần kết hợp giống, nói không chừng bồi dưỡng ra cải thảo mười cân.

Giờ bị nàng chặt mất một cây.

Nàng nỡ lòng nào chứ?

Cái bản mặt xưng xỉa của Vân Lang bị A Kiều nhìn thấy, giận lên còn muốn nhổ sạch rau của y, thấy làm thế không ổn, ngang ngược nói:” Hôm nay trong lòng ta không vui, chuyên môn lấy ngươi trút giận đấy.”

Vân Lang không sợ A Kiều, tính nàng tuy ương bướng vô lý, nhưng không hề có tâm địa xấu, tiếp xúc với nàng cứ thoải mái là tốt nhất, không cần quá ngần ngại:” Nương nương phải để thần chết cho rõ ràng chứ, rốt cuộc là thần làm gì khiến nương nương giận?”

Mắt thấy A Kiều sắp nói ra, không ngờ tên hoạn quan khốn kiếp hắng giọng một tiếng, A Kiều hất hàm bỏ đi không nói không rằng.

Làm láng giềng với A Kiều gần ba năm rồi, A Kiều tuy hành vi vô pháp vô thiên thật, nhưng chỉ cần nói có lý thì nàng chịu nghe.

Rốt cuộc là chuyện gì lại khiến A Kiều làm ra hành vi phản nhân loại như thế để trút giận?

Bí mật là thứ định ra cho những nhân vật không quan trọng mà thôi, còn với người nắm trọng quyền, ở Đại Hán này có rất ít điều giữ bí mật với họ, nếu như họ nhất định muốn thăm dò bí mật không ai biết, cơ bản không thể làm khó họ.

Trường Bình là người thích lắm chuyện nhất thiên hạ, trời sinh có đôi tai nhạy bén, nắm trong tay tân quý Trường Bình hầu, lại có quý tộc lâu đời là Bình Dương hầu, nên huân quý cả cũ lẫn mới đều coi nàng là người mình.

Thêm vào bản thân nàng là Trưởng công chúa uy phong hiển hách, hoàng tộc cũng không bài xích nàng, vì thế rất ít bí mật mà Trường Bình không biết.

Vân Lang muốn tìm hiểu bí mật thực sự thì phải tìm Trường Bình, quan trọng hơn, nếu đã là bí mật mà A Kiều nhất định muốn giữ, thì thế nào nàng cũng sẽ nói ra.

Khi nhờ cậy tới người ta, không thể thiếu đầu lợn.

A Kiều vừa mới đi, Vân Lang liền hạ lệnh giết một con lợn, y đích thân theo dõi, sai trù nương tháo cho mình một cái đầu lợn hoàn chỉnh.

Sau đó Vân Lang và Tiểu Trùng, Hồng Tụ dùng nhíp nhổ từng cái lông một tới khi sạch sẽ, chặt đầu lợn ra làm đôi, xoa muối, ướp gia vị, cuối cùng bôi mật ong bên ngoài treo ở sân suốt một đêm.

Sáng hôm sau thức dậy, lấy cái đầu lợn bị sương lạnh phủ kín, cho vào dầu sôi, đợi khi biến thành màu vàng ruộm cho thêm gừng, tỏi, thù du, dùng lửa lớn hấp nửa canh giờ, lấy tăm trúc chọc vô số lỗ nhỏ, nhìn mở ứa ra, lại dùng lửa nhỏ đun nửa canh giờ, gỡ xương, cho vào lồng, thêm nước sốt, hấp tiếp nửa canh giờ.

Tới lúc này đầu lợn chín từ trong ra ngoài rồi, nhân lúc còn nóng chặt thành từng phần, da, tai, lưỡi, thịt, lấy vải bọc lại, dưới là thanh trúc, trên là ván gỗ, đặt tảng đá lớn lên ván gỗ.

Dầu, nước trong đầu lợn bị ép ra, chảy theo khe trúc vào một cái chậu lớn.

Trù nương không cho ai lãng phí dù chỉ một chút mỡ.

Chập tối thịt lợn đã bị ép thành từng miếng vuông vức, trù nương biết thiếu gia làm món này có việc lớn cần dùng, lấy bản lĩnh lớn nhất thái từng miếng thịt.

Có món ăn ngon thì cần phải có đồ đựng đẹp mới tôn nhau lên được, lại trang trí thêm rau xanh, cà rốt đỏ xung quanh, màu sắc phong phú, ai nhìn cũng muốn ăn.

Rượu gạo chính Vân gia nấu chuẩn bị xong, thêm vào đường, đựng trong hộp tức ăn sơn đen, Vân Lang dẫm lên ánh hoàng kim chiều tà tới sơn cư của Trường Bình và Vệ Thanh.

Phu phụ Trường Bình, Vệ Thanh trừ ngày đầu tới Vân gia ở hậu viện, ngày hôm sau là chuyển vào sơn cư. Đó là những tiểu viện tử được xây dựng tinh xảo dưới chân Ly Sơn, là sản phẩm của đám thiếu niên trong trang, tuy không có gì đặc sắc đáng kể, nhưng hơn ở thú sơn dã. Hai người đó từ ngày tới sơn cư thì đại môn bất xuất, nhị môn bất mại, ngay cả đám Hoắc Khứ Bệnh cũng rất ít tiếp xúc.

Vệ Thanh còn biết chơi đàn?

Đi tới bên sơn cư nghe thấy tiếng tình tang, hòa cùng tiếng suối chảy róc rách.

Trường Bình còn khiêu vũ?

Vòng eo uốn hơi khoa trương, sóc vóc người nàng vốn đẹp, cơ bản không cần múa, bày ra vài tư thế đủ mê người, lại còn khẽ giọng hát.

Vân Lang rất muốn kéo Tào Tương tới xem mẹ hắn khiêu vũ ca hát.

Bên trong tiểu viện đang đàn ca réo rắt, bỗng nhiên "kình" một tiếng, đàn ngưng bặt, giọng Vệ Thanh truyền ra:” Nghe trộm đàn người khác không phải quân tử.”

Vân Lang xách hộp thức ăn đi vào, lớn tiếng khen ngợi:” Âm như nước chảy núi cao, vũ như thiên nữ cung Hằng, khúc từ lại càng trên trời mới có, nhân gian nghe được mấy lần. Thiếu sót là không có món ngon nhân gian và mỹ tửu tuyệt thế, tiểu tử tới thật đúng lúc.”

Bình Luận (0)
Comment