Trường Bình mặt xoa phấn trắng như yêu quái, môi tô thành hình hoa mai đỏ chót, tay còn cầm quạt tròn bằng ngọc bích, váy sa dài quét trên sàn nhà, cho dù nàng trang điểm rất đậm, Vân Lang vẫn cảm thụ được sát khí tỏa ra từ đôi mắt lạnh lẽo ấy.
Phu phụ người ta đang chơi trò cao nhã, Vân Lang tất nhiên hòa nhập vào khung cảnh cao nhã đó, nắm chắc hộp thức ăn đi lên đài cao, mỗi bước chân đều đặn, hòa hợp âm luật.
Khóe mắt Vệ Thanh tuy có nếp nhăn, làn da sạm đen vì phong sương, tóc mai một hai sợi bạc, trông càng có sức hấp dẫn hơn đám thiếu niên hàng ngày tự coi bất phàm bọn họ.
Trường Bình xoay một vòng gọn ghẽ ngồi xuống, giọng lãnh đạm:” Tốt nhất ngươi nên có lý do hợp lý, Kháo Sơn phụ …”
Bốn phụ nhân lực lưỡng kéo mũ che mặt ra, lộ ra khuôn mặt bặm trợn hung dữ, chỉ cần Vân Lang nói một câu khiến công chúa nhíu mày là sẽ xông lên.
Vân Lang biết lúc này nói cái gì cũng khó làm Trường Bình hài lòng, vì thế y không nói gì cả, ưu nhã mở hộp thức ăn ra, đặt từng món trước mặt Vệ Thanh.
“ Bá phụ thử xem có thể nhận ra thịt gì không?”
Nghe Vân Lang nói thế, Trường Bình cũng bị thú hút vào món ăn y bày ra.
“ Người đời lấy gan rồng tủy phượng làm mỹ vị tuyệt thế, nhưng nếu không biết rằng, nếu chẳng biết chế biến, thì dù có là gan rồng tùy phượng cũng khó mà nuốt nổi. Ngược lại, nếu thủ pháp thích hợp, dù là món ăn bình thường nhất cũng thành mỹ vị nhân gian. Món ăn này tiểu tử vừa mới sáng tạo ra, làm xong nhìn khắp bốn phía, chỉ có hai vị trưởng bối đủ tư cách bình phẩm.”
Trường Bình không nói không rằng, đứng dậy vào nhà gọi thị nữ mang nước tới cho nàng rửa ráy, xem ra định chuẩn bị kỹ càng để thưởng thức món ăn Vân Lang ca ngợi lên tận trời.
Vệ Thanh mỉm cười:” Ngươi đắc tội nặng với nàng rồi đó, nếu món ăn này không xứng với lời ngươi nói thì mau mau đi đi.”
Vân Lang rót cho Vệ Thanh một chén rượu trước, sau đó quay sang bắt đầu điều chế nước chấm.
Không lâu sau Trường Bình từ trong phòng đi ra, trong thời gian ngắn ngủi nàng đã rửa hết duyên hoa, còn thay trang phục, loại rất trang trọng, Trưởng công chúa uy phong xuất hiện rồi.
Vân Lang cầm đũa mờ hai người nếm thử, cái khác không nói chứ luận về làm món ăn, y tự tin mười phần, nhất là khi bản thân dồn tâm huyết vào đó.
Vệ Thanh chỉ ăn đúng tai, lưỡi, đầu mỗi thứ một miếng thịt chuyển sang ăn cả rốt và rau xanh, không đụng đũa lần nào nữa, Trương Bình liên tục gắp thử từng miếng thịt hình dáng khác nhau, ăn quên trời đất.
Vân Lang kinh ngạc:” Bá phụ không hợp khẩu vị sao?”
Vệ Thanh nâng chén rượu lên:” Ngược lại, mùi vị thực sự khiến người ta khó kiềm lòng, ăn ba miếng là đủ, ăn nhiều sẽ chìm đắm trong đó. Ngươi nên nhớ, khiến người ta đọa lạc không phải vẻn vẹn chỉ hai thứ sắc dục thôi đâu, bất cứ thứ dục vọng gì khi được thỏa mãn triệt để đều khiến người ta cam lòng sa đọa. Bởi thế, chuyện không làm quá trọn vẹn, dục vọng không thể hưởng quá tận.”
Vân Lang giờ mới biết Vệ Thanh còn là bậc trí giả, những lời này một võ tướng thô thiển làm sao nói ra được, chắp tay thụ giáo.
Trường Binh ăn một lúc rồi mà vẫn không thể nhận ra là thịt gì, kết luận:” Đây hẳn là thứ thịt rất hiếm có?”
Vân Lang mỉm cười:” Công chúa nhầm rồi, chỉ là thịt lợn mà thôi.”
“ Thịt lợn? Ngươi nghĩ ta chưa bao giờ ăn thịt lợn chắc?” Trường Bình không tin:
“ Thực sự chỉ là thịt lợn, vào chuồng tùy tiện bắt lấy một con, dùng nguyên đầu chế biến, hoàn toàn không có gì đặc biệt.”
Vân Lang không có lý do gì nói dối, Trường Bình kinh ngạc ăn thêm miếng nữa, nhắm mắt lại thưởng thức hết tư vị của nó, nhưng không cách nào liên hệ được với thịt lợn, lắc đầu:” Kệ ngươi, thịt gì cũng được, làm hai phần tương tự, một để ta thử xong đưa tới Trường An, một ngươi mang sang cho A Kiều, lần này vì chuyện của ngươi mà A Kiều tổn thất lớn.”
Đây là lý do Vân Lang tới đây, không ngờ dò ra được một tin như thế, thất kinh nói:” Hôm qua nương nương qua nhà thần nhổ hết rau cải thảo thần dày công chăm sóc, nói là trút giận, thần nghĩ không ra nên tới đây xin công chúa chứng thực.”
“ Chuyện này không thể nói, sau tháng Giêng ngươi sẽ biết, với ngươi mà nói đây là chuyện tốt, bệ hạ ban cho ngươi đấy.”
Chuyện tốt? Vân Lang không nghĩ thế, thứ chuyện tốt mà Lưu Triệt ban cho thì làm sao mà tốt đẹp được, có điều chắc chắn là thứ mà ngươi muốn từ chối cũng không được.
“ Đừng lo, đứng ở lập trường của ngươi là chuyện tốt thực sự, vì chuyện này ngươi sẽ không phản đối, còn cảm tạ ân đức của bệ hạ.” Trường Bình như đọc được suy nghĩ của Vân Lang, mỉm cười tỏ ý kết thúc câu chuyện:” Tới tháng Giêng ngươi sẽ biết.”
Vân Lang biết không thể hỏi thêm, chắp tay cáo từ.
Có thể là chuyện gì được đây, y chỉ có duy nhất một bí mật sợ tiết lộ, ánh mắt bất giác nhìn về phía hoàng lăng khuất trong bóng tối cuối ngày.
Lăng mộ Tần Thủy hoàng kiến tạo ở Quan Trung, người tham gia xây dựng cả trăm vạn, quá trình xây dựng lên tới hai mươi năm, nếu như nói tuyệt đối không ai biết lăng mộ này ở đâu thì lừa mình lừa người.
Chuyện mừng gì được?
Chuyện mừng lớn nhất là trong địa giới Vân gia phát hiện ra bảo tàng.
Đây là tai họa.
Một khi hoàng lăng bị phát hiện, chỉ cần liên hệ với hành vi trước kia của Vân Lang thì y có trăm ngàn lý lẽ cũng không thể bao biện được.
Có tật giật mình là thế đấy.
Vừa mới trở về phòng, Vân Lang liền thu thập tất cả đồ đạc cần mang theo, chuẩn bị phát hiện một khi có chuyện không lành là dẫn Đại Vương trốn vào Ly Sơn, bất kể thế nào cứ thoát được rồi nói sau.
Cùng lắm thì cả đời này không tới một dải Trường An, đổi cái tên, mai danh ẩn tích ở địa phương khác rồi Đông Sơn tái khởi chẳng khó, dù gì y đã tích lũy được rất nhiều kiến thức về thời đại này rồi, muốn làm lại hòa nhập vào số đông rất dễ dàng.
Ngày đầu tiên không có chuyện gì xảy ra khiến Vân Lang gối đầu hành lý để ngủ nhẹ người.
Ngày thứ hai vẫn không có chuyện gì, ánh mắt Trường Bình nhìn y tựa hồ ôn nhu hơn nhiều.
Ngày thứ tư, A Kiều đột nhiên phái tới sáu ma ma lớn tuổi, dứt khoát hầu hạ Vân Lang tắm rửa, trong quá trình đó còn phi lễ toàn thân y một lượt, đến khi y cảm thấy mình sắp không chạy thoát được số phận rồi, bọn họ phát hiện một cái bớt đỏ sậm bằng đồng tiền ở lòng bàn chân y, cứ như có được bảo bối, hớn hở vứt y trong chậu gỗ chạy về.
Ngày thứ tư, Vân Lang mệt mỏi không mở mắt ra được, cả người suy kiệt, nụ cười giả dối, ai cũng nhìn ra được là y đang cố chống đỡ.
Ngày thứ năm, Hoắc Khứ Bệnh và Tào Tương tới ...
“ Chuyện đã làm rồi, thò đầu cũng chết mà rụt đầu cũng chết, chẳng bằng chấp nhận số mệnh cho xong, chẳng qua là thêm một nhân khẩu, giờ gia nghiệp ngươi lớn, sợ cái gì? Đợi đứa bé lớn lên, chia cho ít hồi môn thôi, có cần hành hạ bản thân thế này không?”
Vân Lang đang gác đầu lên bàn chuẩn bị sám hối, cứng người, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sung huyết vì thiếu ngủ nhìn Tào Tương:” Cái gì mà thêm nhân khẩu, cái gì mà hồi môn?”
Hoắc Khứ Bệnh hâm mộ nhìn Vân Lang:” Một chuyến xuân phong vậy mà châu thai ám kết, ngươi đúng là bản lĩnh.”
Vân Lang tóm lấy tay Hoắc Khứ Bệnh, lòng chợt sinh linh cảm gì đó rất khó miêu tả: “ Ngươi vừa nói cái gì mà bằng bằng chắc chắc như thơ thế, ta nghe không rõ?”
Tào Tương cười nham nhở: “ Tư Mã Tương Như đã chỉ tay lên trời thề, đứa bé Trác Cơ sinh ra tuyệt không phải của hắn.”
“ A, nghe rồi, không phải ...” Vân Lang đứng lên gật gù, mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh rồi lại nhìn Tào Tương, mặt như thằng ngớ ngẩn:” Vậy là không phải … không phải thật chứ?”
“ Khẳng định không phải.” Hoắc Khứ Bệnh gật mạnh đầu:
“ Hà ...” Cổ họng Vân Lang phát ra tiếng phà hơi lớn, sau đó ngoẹo đầu nhũn người ngã uỵch xuống sàn.