Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 326 - Q2 - Chương 110: Thế Giới Tươi Màu. (2)

Q2 - Chương 110: Thế giới tươi màu. (2) Q2 - Chương 110: Thế giới tươi màu. (2)

“ Này.” Hoắc Khứ Bệnh vội chạy tới sờ cổ Vân Lang, bảo với Tào Tương:” Hôn mê rồi.”

Tào Tương giọng thông cảm:” Nếu là bây giờ ta đột nhiên có thêm một nữ nhi, còn phải đối diện với chê trách tất cả mọi người, ta cũng ngất xỉu thôi. Có điều lần này Tư Mã Tương Như và Trác Cơ lãi lớn rồi, một thành tán giá cũng đành đi, chẳng qua là chức quan thôi, còn Trác Cơ thành Ngũ Hoa phu nhân quá lợi hại, Ngũ Hoa sơn tức thì biến thành tài sản của nàng, đoán chừng cha nàng sẽ tức chết. Lãi, thực sự là lãi … mà, hôn mê kiểu gì mà lại ngáy thế kia?”

Thân phận địa vị khác nhau thì kiến thức cũng khác nhau.

Đó là sự thực.

Vân Lang tốn bao công sức thăm dò tin tức không được gì, với Hoắc Khứ Bệnh và Tào Tương mà nói lại chẳng là gì cả, cho dù trưởng bối trong nhà không nói ra, buồn họ tự có nguồn tin của mình.

A Kiều, Trường Bình đứng về phía hoàng đế, lập trường giống nhau, nhưng có một số huân quý, lập trường của họ không tương đồng với hoàng đế.

Nhất là chuyện liên quan tới lợi ích mỏ sắt Ngũ Hoa sơn thì càng không ai chịu.

Vì thế bí mật mà A Kiều cũng không dám tùy tiện nói ra, dưới sự thúc đẩy một số kẻ, tuyên truyền khắp thế giới, bọn họ sỉ nhục Tư Mã Tương Như, biến Trác Cơ thành nữ nhân lẳng lơ, để Trác thị biết nữ nhi nhà họ dùng thủ đoạn gì chiếm đoạt tài sản gia tộc.

Tư Mã Tương Như biết đây là ý chỉ hoàng đế, vì thế thà để cho đồn thổi chế giễu bay đầy trời cũng cắn răng nói đứa bé kia không phải con mình. Không biết hoàng đế có mục đích gì, nhưng hắn biết làm hỏng chuyện của hoàng đế có hậu quả gì.

Chỉ cần là quan viên thì đều không lạ hoàng đế của họ hẹp hòi cỡ nào, chỉ quan tâm tới mục đích của mình có thực hiện được không, cứ không thèm để ý người phía dưới gặp phải ác mộng gì.

Vân Lang hôn mê nửa canh giờ liền tỉnh lại.

“ Sao ngươi không ngủ nữa đi?” Hoắc Khứ Bệnh mặt mày giận dữ, đang nói chuyện trọng đại như thế mà y lăn ra ngủ được:

“ Ta hôn mê mà.” Vân Lang cũng chẳng biết mình dùng thứ cảm xúc gì nói ra câu đó:

Tào Tương nói mỉa:” Lần đầu tiên phát hiện ra người hôn mê ngáy to như thế.”

Vân Lang không thèm để ý tới lời mỉa mai của Tào Tương, mấy ngày qua bị dày vò thảm, tỉnh dậy đột nhiên nhận ra mình có con rồi, bản thân y nhất thời không biết phản ứng thế nào, ngồi đó ngơ ngơ ngác ngác như người mất hồn.

Hoắc Khứ Bệnh vỗ vai:” Ta sắp thành thân rồi, nếu thuận lợi mùa đông năm sau cũng có một hai nhi tử, gả khuê nữ của ngươi cho con ta đi.”

Vân Lang gạt tay hắn ra, đang ngồi đần mặt như thẳng ngốc độ nhiên trở nên kích động, vừa đi qua đi lại vừa nói lớn:” Muốn giúp chính danh cho khuê nữ của ta à, ta cần chắc? Ngươi biết nó là ai không, là con của Vân Lang ta.”

Tào Tương nhắc:” Đứa bé đó xuất thân có vấn đề, ý kiến của A Bệnh không tệ.”

Vân Lang nghiến răng ken két:” Chỉ cần là do ta sinh ra thì sẽ không có vấn đề, dò có vấn đề, ta cũng giúp nó thành không vấn đề.”

“ Ngươi tin Trác Cơ vậy kia à?” Tào Tương chép miệng:

Vân Lang chỉ đầu mình:” Ta tin.”

“ Trác Cơ đúng là lãi, mỏ sắt Ngũ Hoa sơn vào tay nàng, Trác thị mất nửa vận mệnh.”

“Không, không! Ta mới là người được lợi ...”

Vân Lang nói một câu rồi chạy ù đi, để lại hai người kia không hiểu ra sao.

Mặt trời ngả về phía tây, đỏ rừng rực sắp lặn xuống sau nùi, không có ráng hồng, chỉ có đám mây mù bị mặt trời chiếu rìa sáng lên, cây thông cổ thụ ở nơi cao nhất trên Lý Sơn tựa hồ giang tay ra ôm lấy mặt trời.

Gió núi gào thét, rừng thông đen rì rào như tiếng rồng ngâm hổ gầm, thổi những chiếc lá loang lổ vì nhiễm sương bay khắp nơi như những còn bướm rực rỡ, cuối cùng rơi vào khe núi.

“ Aaaaaaaaaaaaaaaaa.” Vân Lang bắc tay làm loa hét lớn, rồi nghiêng tai lắng nghe hồi âm vọng lại từ núi xa, chưa bao giờ cảm giác thế giới xung quanh rực rỡ tươi màu như thế:

Mình có con rồi, có con, không ngờ cái thế giới mà y luôn xem thường, luôn đối xử với nói một cách hời hợt, lại cho y một núi vàng lấp lánh.

Thế là lần đầu tiên Vân Lang thành kính quỳ xuống đất, đối diện với mặt trời làm đại lễ ba quỳ chín vái, cảm tạ thế giới, cảm tạ mặt trời, cảm tạ toàn bộ thần linh tồn tại lẫn không tồn tại.

“ Xem ra thứ Vân Lang khao khát nhất là một đứa con ..” Vệ Thanh chắp tay sau lưng nhìn Vân Lang hướng về phía Trường An làm đại lễ:

Trường Bình chấm chấm khóe mắt:” Đứa đệ đệ của thiếp từ nhỏ đã vậy, nhìn ai cũng chuẩn, Vân Lang xưa nay luôn giữ khoảng cách với tất cả, cao ngạo nhìn xuống thế gian, lần này lại cam tâm tình nguyện …”

Phấn đấu với Vân Lang mà nói là chuyện vô vị nhất, dù có làm hoàng đế thì cũng có ý nghĩa gì chứ? Vì y là thần nhân biết chuyện ba nghìn năm trước, hai nghìn năm sau, y là thượng đế đứng ở trên chín tầng mây nhìn xuống nhân gian bị các loại dục vọng dày vò, y cao ngạo hơn hết thảy.

Nhưng khi một đứa bé nhỏ xìu, mềm mềm, xuất hiện ở thế giới đó, y bị kéo tụt xuống mặt đất.

Cho dù y có thể hờ hững nhìn toàn bộ số người còn lại vật lộn trong thế giới khổ đau, cũng không thể lờ đi đứa bé đó, vì trong đó mang dòng máu của y.

Có đứa bé đó hay không, Vân Lang không hề hoài nghi, đứa bé đó có phải con mình không, Vân Lang không hề hoài nghi, cho dù ngoài kia tin đồn rất nhiều, nhưng ai hiểu chuyện xảy ra đêm hôm đó rõ hơn y được. Nếu như Lưu Triệt kiếm thứ giả mạo khống chế mình, thì chính hắn biết rõ hơn ai hết nó sẽ phản tác dụng, sẽ có hậu quả.

“ Khi nào đứa bé tới Trường An?” Vân Lang sau khi chạy đi làm một đống chuyện kỳ quái lại hồng hộc chạy về, nắm vai Tào Tương lắc như điên:

“ Không biết, chắc là rất nhanh ...” Tào Tương vừa gỡ tay Vân Lang ra vừa lùi lại:

Vân Lang tức giận:” Nhanh thế làm gì, thế làm sao được, nó còn quá nhỏ, không được, ta phải bảo với hoàng đế đừng vội đưa nó tới, tốt nhất để nó cứng cáp rồi Trác Cơ bế nó về.”

Hoắc Khứ Bệnh đưa tay kéo Vân Lang lại:” Muộn rồi, sắc lệnh của bệ hạ đã phát đi, nếu ta đoán không nhầm, người đi đón đứa bé đã sắp tới được Thục.”

“ Không được, ta phải đi một chuyến, nó đã bị tách khỏi mẹ rồi, không thể để nó bôn ba ngàn dặm mà không có cha được, nó còn bé như thế.”

Thấy Vân Lang còn chưa cả gặp đứa bé đã kích động tới mức này, Tào Tương không biết nói thế nào:” Không dễ vậy đâu.”

Hoắc Khứ Bệnh kéo Vân Lang ngồi xuống, giữ chặt hai vai y:” Nhà có thêm khẩu tất nhiên là chuyện mừng, nhưng đừng quá cấp bách, nếu không sẽ chuốc lấy phiền toái.”

Vân Lang đứng bật dậy lại bị Hoắc Khứ Bệnh ấn xuống:” Ta có phiền toán gì, phiền toái là Trác Cơ.”

“ Một cái Ngũ Hoa phu nhân quá đủ bồi thương rồi.” Tào Tương khó chịu, hắn ghét Trác Cơ, trong mắt hắn, đó là nữ nhân thủ đoạn:

Lúc này Vân Lang cần nhất là tĩnh tâm lại, người ngoài nói gì cũng vô ích thôi, Hoắc Khứ Bệnh nhìn ra y đang nhẫn nại hết sức tiếp chuyện bọn họ, liền dặn Tào Tương phải thay phiên canh chừng, không cho y làm chuyện ngu ngốc.

Vân Lang một mình ngồi trên đài cao nhìn mặt trời từ từ xuống núi, nhìn Ly Sơn dần bị bóng đêm nhân chìm, nhìn Vân gia trang tử trong đêm giờ là nơi đèn đóm rực rỡ.

Thời gian qua đi mỗi giây, Vân Lang cảm giác một sinh mệnh nho nhỏ đang tới gần mình, cho dù cách muốn núi ngàn sông, tựa hồ cũng có được cảm ứng.

Con mình, nó đang ở phía đó.

Bình Luận (0)
Comment