“ Ngươi bệnh rồi, cái gì mà đứa bé đã qua Kiếm Môn, lúc này vừa bắt đầu lên đường đã là giỏi lắm rồi.” Tào Tương vừa gặm chân giò vừa khịt mũi đả kích Vân Lang, khó khăn lắm mới ngăn được y bỏ ý định tự mình đi đón con, cái tên này bây giờ đang ở trạng thái dễ xúc động cảm tính, chẳng giống nam nhân.
Chỉ một khuê nữ thôi mà, có cần tới mức đó không?
Tào Tương có ba muội tử, đều là do thiếp tỳ của cha hắn sinh ra, luận xuất thân, cha hắn chỉ có một đứa con là hắn thôi, nữ nhi của Vân Lang cũng như ba muội tử của hắn, có thêm thì tất nhiên là vui, không có cũng chẳng thất vọng.
Thế mà Vân Lang lại coi như báu vật, mất mặt.
Bị đám huynh đệ chông chừng, Trường Bình cũng cảnh cáo không cho làm bừa, còn cho Vân Lang biết Trác Cơ được lệnh đi cùng đứa bé tới Trường An, y mới thôi không tìm cách xông ra khỏi trang nữa. Không thể tự mình đi đón con, Vân Lang không thể ngồi yên, vì thế toàn bộ Vân gia trang tử nháo nhào cũng vô cùng áp ức.
Trong nhà lúc này chỉ có hai người dám tiếp cận Vân Lang là Hồng Tụ và Tiểu Trùng, nhưng Tiểu Trùng mồm mép vụng về, vì thế Hồng Tụ phải lĩnh ấn tiên phong, cẩn thận tới hỏi:” Thiếu gia, người sẽ không cưới Trác Cơ chứ?”
Vân Lang sững người, y đã không nghĩ tới chuyện này, hai người bọn họ có con rồi, y cũng muốn cho con một ngôi nhà hoàn chỉnh, đầy đủ cha mẹ. Nhưng chuyện này khó khăn, chưa kể Trác Cơ đã dấu y lâu như vậy, e nàng không có ý này, hít một hơi:” Nàng đã thành thân rồi.”
Hồng Tụ lại hỏi:” Lương Ông muốn bọn tỳ tử dọn dẹp tiểu lâu bên suối nước nóng để Trác Cơ ở, bọn tỳ tử phải cư xử thế nào?”
Vân Lang thấy da đầu ngứa ngáy, đưa tay lên gãi:” Ở thì ở, đối xử như khách là được.”
Hồng Tụ thừa thông minh để nhận ra thiếu gia đang giả ngốc, chứng tỏ thiếu gia cũng cuống không biết phải làm sao, nhắc nhở:” Thiếu gia, hay hoãn lại vài ngày, đợi Tô Trĩ và Tống Kiều tiểu nương xây xong hiệu thuốc chuyển đi đã.”
“ Trác Cơ tới thì liên quan gì tới bọn họ? Nhà ta nhiều chỗ ở như thế, thêm một người ở có làm sao đâu, ta đã nói rồi, nàng đã gả cho người ta, bây giờ tới đây chỉ là khách, các ngươi đối xử đúng như với khách sẽ không có chuyện gì cả.” Giọng Vân Lang có chút lớn lên:
Chính thế lại làm Hồng Tụ thở phào, cũng phải thôi, thiếu gia đã không phải như trước, Trác Cơ đã gả đi, không thể tới làm hỏng chuyện tốt của thiếu gia nữa.
Người trong nhà sau khi được Hồng Tụ thì thầm to nhỏ một hồi, ai nấy nhẹ nhõm, bầu không khí áp ức biến mất
Lương Ông vội vàng sang thương lượng với Đại Trường Thu để đổi hết tiền đồng Vân thị thành vàng, đó hẳn là con số cực kỳ lớn, Vân Lang đã quyết định giao toàn bộ số vàng đó cho Trác Cơ.
Một lầu gác nhỏ nhắn đang ngày đêm được toàn bộ công tượng Vân gia tham gia xây dựng, được đặt ở vị trí trung tâm của Vân gia đại viện, lầu gác tới ba tầng, mỗi tầng có lan can chi chít, dù là đứa bé nhỏ nhất cũng không chui qua được.
Vân Lang chuẩn bị ở trong tiểu lâu đó, tầng hai tiểu lâu có hai gian phòng, một cái cực lớn, một cái cực nhỏ.
Gian phòng lớn trống không, còn phòng nhỏ thì đã có đống đồ đạc, ngựa gỗ, nôi, chuông gió, còn cả con thỏ vải cực lớn.
Tiểu lâu mỗi ngày một cao hơn, mỗi ngày một xa hoa hơn, đến khi sơn ngũ sắc được sơn lên, cứ như chỉ trong một đêm liền xuất hiện chói lọi ở nhân gian.
Vân Lang tự mình cầm rìu, bào đi tỉa tót toàn bộ góc cạnh ở trong nhà, bất kỳ thứ gì có khả năng gây tổn thương đứa con đang ở tuổi học đi của y đều bị biến thành hình cầu hoặc mặt phẳng.
Khi một cái xe quái lạ chỉ cần vặn cót là có thể chạy dọc theo hai que trúc xuất hiện trong phòng, không khí thành khác thường.
Trường Bình lo lắm, Vân Lang rõ ràng tẩu hỏa nhập ma rồi, nếu chẳng may chuyện xảy ra sai sót thì làm sao, ví như đứa bé đó là con Tư Mã Tương Như, hay là đường xá xa xôi có bề gì, dù sao thì đi vào Thục một chuyến với người trưởng thành mà nói đó là chuyến đi nguy hiểm, hoặc là ...
“ Nếu như có người không đưa đứa bé cho ngươi thì sao?” Nàng cẩn thận hỏi thử:
Vân Lang cầm rìu đứng dậy nhìn Trường Bình chằm chằm, không để ý sát khí dâng lên:” Ai lại làm như thế chứ?”
Tào Tương chạy tới giật lấy cái rìu tiện thế đá Vân Lang một cái ngã ra đất, kéo mẹ mình đi.
Tên này hiện giờ rất nguy hiểm, y điên rồi.
Không lâu sau đó năm mươi giáp sĩ đen xì của Trường Bình nhận được lệnh ngày đêm không nghỉ tới đất Thục, bọn họ nhận lệnh diệt trừ toàn bộ chướng ngại trên đường, bất kể là hổ báo hay thú dữ, còn cầm cả thủ lệnh của nàng yêu cầu quan viên địa phương tu sửa đường xá.
Nhất định không thể để chuyện gì ngoài dự liệu xảy ra.
Trên bàn Lưu Triệt có một bức tấu báo, trong đó đem chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra ở Vân gia đều kể lại rõ ràng.
Dù là chuyện Vân Lang sau khi nghe nói mình có con liền hôn mê nửa canh giờ cũng viết chi tiết cứ như người viết mật báo ở bên cạnh y.
Lưu Triệt xem xong mật tấu liền gọi người tới ra một mệnh lệnh không khác Trường Bình bao nhiêu sau đó mới tiếp tục xem mật tấu khác, Vân Lang thích đứa bé đó ngoài dự liệu của hắn, giờ còn lại chỉ là giao đứa bé cho cho y thôi.
Thực lòng hắn hi vọng đứa bé đó sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc an khang.
Khi tất cả mọi người cùng hi vọng một chuyện diễn ra theo ý nguyện của họ, nó thường diễn ra đúng như thế, cho dù giữa quá trình đó có trở ngại, cũng bị mọi người đồng tâm hiệp lức dẹp bỏ.
Trác Cơ ngồi trong xe ngựa, bế một đứa bé nho nhỏ, thẫn thở nhìn những rặng núi chập trùng ngoài xe, nghĩ tới số phận con mình cũng bất trắc, nước mắt lại lần nữa trào ra khóe mi.
Nàng vốn nghĩ rằng mình sẽ không quay lại Trường An nữa, có thể cùng đứa bé trong lòng sống vài năm vui vẻ, được nhìn con lớn lên từng ngày, cuối cùng mặc lên người váy đỏ gả đi.
Thậm chí nàng đã dự tưởng chuyện rất rất lâu sau đó, còn an bài trước rất nhiều chuyện, tất cả biến thành bong bóng, đế vương ở trên cao phát xuống một sắc lệnh, muốn đoạt đứa con của nàng, đem trả cho cha nó.
Nàng muốn đấu tranh, nhưng vẫn phải đầu hàng, cha nàng cho dù mất đi mỏ sắt Ngũ Hoa sơn vẫn cầu khẩn nàng về Trường An, giao trả đứa bé cho Vân Lang, nàng rất không yên tâm, tới giờ nàng chưa biết nhiều về Vân Lang, ký ức sâu sắc nhất chỉ là đêm điên cuồng phòng túng đó.
Từ yêu cầu giữ bí mật của sứ giả, Trác Cơ liền hiểu, Vân Lang vẫn không hề hay biết gì chuyện mình có con, người biết chỉ là hoàng đế, không biết có âm mưu u ám gì ở sau lưng, nàng cũng không biết Vân Lang nhìn thấy đứa bé có thích nó không, dù sao nó được sinh ra không theo cách danh dự.
Vân Lang bây giờ đã thành nhân vật quan trọng tới mức hoàng đế đích thân ra lệnh mang con về cho y, như vậy nếu không thích đứa bé này, vận mệnh nó sẽ vô cùng thê thảm, mà nàng thì không thể làm gì được.
“ Đại nữ chuẩn bị xử lý quan hệ với Tư Mã Tương Như ra sao?” Bình Tẩu ngồi đối diện, nghiêm túc hỏi:
“ Hắn có thể làm gì được ta chứ?” Trác Cơ chăm chú nhìn đứa bé chu cái miệng nhỏ nhắn ngủ ngon lành, hời hợt đáp, lúc này nàng đâu còn để tâm tới chuyện đó:
“ Đại nữ, hắn có thể cướp đoạt sản nghiệp của người, ít nhất là sản nghiệp trong đất Thục, mỏ sắt Ngũ Hoa Sơn là một thứ thị phi, lão phu kiến nghị, Đại nữ bỏ được thì bỏ, chuyên tâm gây dựng xưởng sắt ở Trường An là đủ.” Bình Tuaaur luôn tính xa:
Trác Cơ lấy làm lạ:” Tiên sinh phải biết Ngũ Hoa Sơn do hoàng đế ép buộc đặt vào tay ta, ta không được từ chối.”
Bình Tẩu lắc đầu:” Không phải, bệ hạ đang đợi Đại nữ hiến nó lên cho triều đình vì thế mới phong tước cho Đại nữ, đây là chuyện hết sức rõ ràng.”
Trác Cơ nghiến răng:” Nói thế chẳng phải ta bị tước đoạt mọi thứ sao?”
Bình Tẩu thở dài:” Lão chủ nhân nhìn rất thấu triệt, cho nên không oán hận Đại nữ, Diêm thiết lệnh nó cho cùng là phải thi hành, thời gian qua thiên hạ còn rối ren nên mới tạm trì hoãn mà thôi. Từ sang năm Đại Hán ta không chỉ vẻn vẹn có Diêm thiết lệnh, còn có Thương khố lệnh, Cô tửu lệnh, Bộ hoàng lệnh, Thiện hưng lệnh, Doanh thiện lệnh, Công tác lệnh, Cấm thổ lênh. Chín đạo chính lệnh đồng loạt thực thi, bệ hạ vì tổ huấn không thể nâng cao thương thuế, đành ra tạp lệnh để lấy thêm nhiều tiền bạc, dùng cho đại quân bắc phạt.”
“ Lúc này ứng phó thiếu cẩn trọng là cái lo lật sào.”