Trác Cơ như chẳng nghe thấy Bình Tẩu nói gì, lúc này nàng chỉ lo sợ mất đứa con trong lòng, lo cho tương lai của nó, chuyện khác đều là thứ yếu.
Bình Tẩu buông một tiếng thở dài:” Đây là đứa bé có phúc, Đại nữ, có gì đáng lo chứ, bao nhiêu công lao Vân Lang lập được, đều do nó hưởng rồi, mới ê a học nói đã là là ông chúa. Dù là khuê nữ nhà vương hầu cũng không phong được phong ông chúa nhanh như thế đâu.”
“ Vân Lang không phải cha nó.” Trác Cơ nghiến răng nói:
Bình Tẩu lắc đầu, ông ta nghe câu này nhiều lắm rồi:” Đại nữ nói không tính, bệ hạ nói mới tính, đừng kháng cự nữa, Khổng gia xưa kia giàu có tiếng thế nào, nay chỉ còn là trung hộ, giờ tới lượt diêm thương Đông quách Hàm Dương, tạm thời chưa chú ý tới Trác thị nên mới thở nhẹ một hơi thôi.”
Trác Cơ dùng má cọ vào gò má mịn màng của khuê nữa, giọng nghèn nghẹn:” Tiên sinh nói xem Vân Lang sẽ đối xử tốt với nó chứ?”
“ Nhất định rồi, Đại nữ phải tin, Vân Lang không phải người vô tình.”
Trác Cơ dựa đầu vào thành xe, đầu bị xe đi lại xóc nảy làm đập cồm cộp cũng không chịu ngồi thẳng lên, cứ như muốn mượn cơn đâu thể xác làm vơi đi nỗi đau trong lòng.
Bình Tẩu thở dài xuống xe, không thể trông cậy gì vào Trác Cơ nữa, ông phải tự định đoạt thôi, quay về xe ngựa của mình, liền thấy Tú Y sứ giả hành thủ Thẩm Bạn, cái khuôn mặt vĩnh viên không thể quên.
“ Tiểu ông chúa an khang chứ?” Thẩm Bạn mặt lạnh tanh hỏi:
Bình Tẩu khom người:” An khang, an khang, ông chúa vừa ngủ.”
“ Qua sạn đạo là rời khỏi đất Thục, đường xá sau đó dễ đi hơn nhiều, bảo chủ nhân nhà ngươi, chiếu cố tốt cho tiểu ông chúa thì mọi người đều vui vẻ, bằng không, các ngươi không cần tới Trường An nữa.”
Bình Tẩu cười nịnh:” Tất nhiên ạ, Đại nữ là mẫu thân của ông chúa ...”
Thẩm Bạn quát:” Câm mồm, ai bảo thế, một thương cổ mà xứng là mẫu thân của ông chúa à? Ngươi nói ở đây đã đành, một khi tới Trường An, muốn sống ngậm cái mồm lại.”
Bình Tẩu không giận, vẫn cười:” Hành thủ lần này về kinh đã biết nhậm chức ở đâu chưa?”
“ Ngươi mà xứng biết sao?”
Bình Tẩu nào sợ hắn, tên này ở Đại Ba Sơn bị hủy dung, không làm nổi Tú Y sứ giả nữa rồi, dù sao người ta nhìn thấy cái mặt hắn là nhớ thì còn làm chức vụ này sao được nữa.
Tú Y sứ giả tuy quyền thế cực lớn, nhưng là nanh vuốt của thiên tử, không biết đắc tội với bao người, mất đi sự che trở của thân phận, kết thúc bi thảm là chắc chắn.
Một kẻ dùng tay chân thay đầu óc, Bình Tẩu dư sức đối phó:” Hành thủ hẳn biết phu tế của Đại nữ nhà ta là tán giả của phủ Thành Đô, không thể nói là chức cao quyền trọng, cũng là quan lớn trấn thủ một phương ...”
Thẩm Bạn sờ vết thương kinh khủng trên mặt, không đợi ông ta nói hết đã cười khẩy:” Hắn mà giúp các ngươi sao?”
“ Có chứ, Đại nữ nhà ta và Tư Mã tán giả kết phu thê rốt cuộc vì điều gì, thiên hạ không biết, ngài là Tú Y sứ giả chắc không lạ, chỉ là kết hợp lợi ích thôi, nếu còn cần tới nhau tất nhiên là tiếp tục duy trì. Chỉ cần một câu nói của Đại nữ với tán giả, ngài kiếm lấy một chỗ vắng vẻ tiêu diêu làm quan cũng không khó gì.”
Thẩm Bạn nheo mắt nhìn Bình Tẩu:” Nếu ngươi có ý đồ dùng con người khác thay thế tiểu ông chúa thì đừng mơ.”
“ Hành thủ nói gì thế, ông chúa tới chỗ phụ thân, sao phải thay, chỉ nhờ ngài một chuyện nho nhỏ.” Bình Tẩu xoa xoa tay:
“ Chuyện gì?”
“ Chỉ cần cho thứ tử của lão phu đi trước một bước.”
Thẩm Bạn trầm ngâm chốc lát, chỉ cần đưa tiểu ông chúa bình an nguyên vẹn tới Trường An là đủ, những thứ khác chỉ là chuyện nhỏ, lớn tiếng nói với quân binh bên ngoài:” Các ngươi đi đường cẩn thận, mỗ ngủ một lúc.”
Nói xong ngủ luôn.
Bình Tẩu rời xe gọi thứ tử Bình Già tới, dặn dò kỹ càng, giao cho hắn một cỗ xe, sáu hộ vệ, nhanh chóng tách đội ngũ rời đi.
Quay đầu nhìn vẫn thấy Trác Cơ đang ôm chặt con trong lòng, ánh mắt vô thần hoảng sợ, ông ta biết hoàng đế không có chút thiện cảm gì với Trác thị hết, lo lắng khi đứa con giao cho Vân Lang, là lúc Trác thị tan tành mây khói. Lúc này hi vọng duy nhất Vân Lang còn nhớ tình nghĩa cũ, giúp Trác thị tai qua nạn khỏi, cho dù quan hệ giữa Trác Cơ và người trong nhà không tốt, dù sao cũng là tình thân máu mủ, Trác Cơ hi sinh nhiều thế nào về Trác thị, chỉ ông mới biết thôi.
Chuyện đã tới nước này đã không thay đổi được, tốt nhất là truy cầu lợi ích tối đa.
……. …..
Vân Lang đang vô cùng phiền não.
Chủ yếu là không thể cắt được móng của Đại Vương.
Thường ngày chơi đùa với nhau, Đại Vương thường rụt móng lại, dù thế thân thể hơn bốn trăm cân của nó vẫn quá nặng, thêm vào móng ẩn trong đệm thịt lúc nào cũng có thể bật ra, đôi khi chỉ là vì nó nghe thấy tiếng động bất ngờ nào đó.
Vì thế Vân Lang không ít lần bị nó vô tình gây thương tích.
Quá đáng nhất là con này vào mùa đông thích nhất là ngủ nướng, trước kia nó nằm trong ổ của mình ngủ, về sau phát hiện giường Vân Lang ấm hơn, vì thế lúc nửa đêm lạnh nhất nó nhảy lên giường của Vân Lang, còn Vân Lang bị đẩy xuống giường.
Con sắp tới rồi, mới chỉ là cục thịt bé tí xíu thôi, vừa vặn cho Đại Vương nuốt một miếng, dù không lo nó hại con mình, trẻ sơ sinh trong trang cũng nhiều, đôi khi thả bò lổn nhổn ngoài đất như thú hoang ấy, Đại Vương thấy rồi, không hại chúng.
Nhưng mà dù sao thì nó cũng quá to, Vân Lang không thể để tồn tại mối uy hiếp tiềm tàng nào cho khuê nữ.
Vân Lang tay cầm kéo, tay nâng chân Đại Vương lên, dù ấn đệm thịt rất mạnh, nó như có linh cảm vậy, dứt khoát không chịu thò móng ra, ngược lại còn rụt chân về, chôn vùi ở dưới bụng dấu đi.
Lương Ông thập thò ngoài cửa nhìn thiếu gia đánh vật với Đại Vương, thấy thiếu gia điên rồi, đang lúc vàng đắt nhất lại đi dùng tiền đổi vàng.
Tiền trong nhà từng xe từng xe kéo đi, đổi lại được một hai cái bánh vàng xấu xí, trài tim ông ta nhỏ máu.
Nghe nói số tiền đó bồi thường Trác Cơ, khiến ông ta càng thống hận chủ cũ.
Đại Trường Thu rất hài lòng, vì tiền đồng là thứ sử dụng chính, còn về vàng bạc, chẳng qua là thứ khi trao đổi mới cần tới, nay Vân Lang mang tới đổi, đây là chuyện tốt.
Nhưng tâm tình A Kiều lại chẳng tốt, nàng rất muốn có đứa con thuộc về mình, vì thế nhiều năm qua tuy cô độc một mình, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc nhận nuôi một đứa con, bất kể nam nữ.
Bây giờ nàng có rồi, hơn nữa lại còn không chút dính dáng máu mủ nào với hoàng gia, khiến nàng khó tiếp nhận sự thực.
Vì khai quốc hoàng đế xuất thân thấp kém, cho nên bề ngoài nước Hán chẳng có mấy yêu cầu khắt khe với huyết thống. Song chỉ người hoàng tộc họ mới hiểu, vì thiếu huyết mạch quý tộc, nên hoàng tộc mới yêu cầu huyết mạch tới mức hà khắc.
A Kiều cao ngạo vì nàng kết hợp huyết thống cao quý, nàng cũng là người tôn sùng huyết thống luận.
“ Nương nương, Vân Lang đã đổi lấy năm trăm cân hoàng kim, đó là toàn bộ tài lực Vân thị có thể huy động.”
“ Chỉ vì đứa bé kia sao?”
“ Đúng thế ạ, Vân Lang muốn đem vàng về luyện lại, để tỉ lệ vàng cao hơn, chuẩn bị làm ra bánh vàng hoàn mỹ nhất, vì thế y đang chỉ huy công tượng dựng ở dưới thác nước thứ gọi là máy ép. Nghe nói sau khi luyện lại, dùng máy ép để chỉnh hình hoàng kim, chẳng những đẹp, mà có thứ gọi là đĩnh vàng, trọng lượng sẽ tương đương nhau.” Đại Trường Thu lấy từ trong ống tay áo ra một cái hộp gỗ:
“ Cái gì thế này?” A Kiều nghi hoặc mở hộp ra, tức thì mắt không rời đi được nữa, chỉ thấy trong cái hộp nho nhỏ đặt một đôi hạt đậu vàng, còn dùng xích vàng mảng rất mảnh nối lại với nhau, xếp trên lụa xanh, vô cùng bắt mắt:
Nhón tay nhấc đôi hạt đậu vàng đó lên, kinh ngạc nhận ra, trên đó còn khắc chữ "tuyên thọ vĩnh xương" cùng với "phú quý duyên niên".
Đại Trường Thu ra hiệu cho mấy tiểu hoàng môn mang đồ vào: “ Đây là một trong tám món đồ mừng thọ mà Vân Lang chuẩn bị cho nương nương.”
“ Vậy bảy thứ nữa là gì?” A Kiều đã không chờ được nữa, đồ Vân Lang làm, sao có thể tầm thường: