Đại Trường Thu thầm thở dài, từ khi nhận định Vân Lang giết sư tưởng độc chiếm bí kỹ, ông ta luôn dùng đôi mắt u ám nhất nhìn Vân Lang, vì thế cho rằng đây là thủ đoạn vơ vét tiền tài của y.
Lúc nãy ông còn cảnh cáo không cho Vân thị kiếm tiền từ Trường Môn cung, giờ xem ra y không muốn cũng không được.
Một cái trâm hình phượng được A Kiều lấy từ trong hộp gỗ ra, chẳng cần ai dạy cũng biết búi mái tóc dài lên, sau đó dùng cái trâm gài vào cố định, đứng trước gương đồng ngắm trái nhìn phải.
Tạo hình cái trâm này trong mắt Vân Lang không được tốt, chỉ hơn ở tay nghề, ngay cả y không ngờ tay nghề thợ đồng trong nhà tốt tới mức đó, một còn kim phượng hoàng giang cánh bay, nếu như gài trên đầu, mỗi bước chân phượng hoàng lại như muốn bay đi ...
Nước Hán không phải không có trâm gài tóc, nhưng mà đa phần là dùng vật liệu quý giá tạo ra cái trâm cài, tác dụng cố định tóc nhiều hơn là dùng làm trang sức, hiện giờ có cái trâm này, A Kiều thấy dung nhan mình sinh động thâm ba phần.
Đôi vòng tay vàng do từng sợi vàng quấn quanh mà thành, bên trái còn có hoa mai vàng, A Kiều cũng tự nhiên đeo lên tay.
Phụ nhân Đai Hán dùng vòng tay đa phần là bạch ngọc hoặc những thứ ngọc thạch khác chế tác thành, còn dùng vàng cực kỳ hiếm có.
Trang sức thì đã đành đi, A Kiều dù sao là quý phụ cao quý nhất, bảo vật khắp thiên hạ, nàng mặc sức thưởng ngoạn, cho nên tuy thuận tay đeo lên người, nhưng chưa tới mức khiến nàng kích động quên hết tất cả.
Vấn đề là ở cái hộp gỗ lớn.
Bên trong là bốn đĩnh vàng từ nhỏ tới lớn, lớn nhất hẳn một cân, nhỏ nhất chỉ có một lượng.
Bánh vàng do Đại Hán đúc thảm không chấp nhận nổi, thường thường còn có cả cặn đen, bánh chẳng tròn, chỗ mỏng chỗ dẹt, trừ giá trị ra thì chẳng có gì đáng nhắc tới.
Bốn đĩnh vàng trong hộp thì khác, không chỉ có bề ngoài bóng loáng, không nhìn thấy vết đổ vàng vào, toàn bộ nửa hình cầu, hai bên có tai nhô lên, xung quanh cong vào giữa, lấp lánh sáng, trông một cái là biết đồ tốt.
Nếu như thêm vào liên tưởng giá trị của nó, dù A Kiều chẳng mấy khái niệm về tiền bạc cũng bị nó cám dỗ xiêu lòng.
“ Lấy năm trăm cân bánh vàng, lệnh Vân Lang mau chóng làm ra thứ này, tiết Thượng Nguyên ( Nguyên tiêu), ta sẽ dùng tới.” A Kiều vừa yêu thích mân mê đĩnh vàng vừa ra lệnh:
Đại Trường Thu sớm biết kết quả này, nhưng ông ta không cách nào ngăn được:” Nương nương, bị tiêu hao ba thành.”
“ Nội phủ nung vàng tiêu hao thế nào?”
“ Hai thành ạ, nhưng Vân gia muốn tiền công, một thành dư ra chính là thế.”
A Kiều thoáng nghĩ rồi phẩy tay:” Được, Vân thị bán trứng gà, ngươi chẳng bỏ chút công sức nào đã thu hai thành, vậy ba thành đi.”
Cũng là trang sức vàng, trong tay Trường Bình lúc này cũng có một phần, Vệ Thanh cầm đĩnh vàng lên mà cảm khái:” Có câu tiền tài động lòng người, nay nhìn đĩnh vàng này mới thấy câu đó không sai.”
Trường Bình lấy kim trâm trên đầu xuống:” Thay vì cảm khái, chàng nên nghĩ xem Vân Lang định dựa vào cái gì kiếm tiền, bản cung không tin ba thành tiêu hao thôi đâu. Tiểu tử này vì chuyện nữ nhi làm trong nhà nghèo xác xơ, y không chịu đâu, thế nào y cũng đem xui xẻo của mình đổ lên đầu người khác. Đây chắc chắn là thứ giúp y vơ vét tiền tài, chàng phải tìm hiểu rõ, nếu không một khi thứ này truyền ra thiên hạ, Vân thị không biết kiếm được bao nhiêu tiền bất chính.”
Phải nói Trường Bình rất hiểu Vân Lang.
Nếu như Lưu Triệt không lắm chuyện, Vân Lang có biện pháp giải quyết êm đẹp việc này, thứ Lưu Triệt cần chỉ là dùng con y để khống chế y thôi, nếu Lưu Triệt báo cho y biết tin này, cho dù biết hắn không có ý gì tốt lành, Vân Lang vẫn coi như nợ hắn một ân tình lớn.
Thế nhưng Lưu Triệt ngang ngược xen vào, lại còn dùng cách hành xử bá đạo khiến mọi chuyện loạn hết cả lên.
Người lớn thì không sao, chuyện đã làm rồi, dù Vân Lang hay Trác Cơ bị người ta bị nước bọt nhấn chìm thì bọn họ cũng dám làm dám nhận.
Vấn đề là con y.
Đứa bé đó đã biết cái gì đâu, nhưng chuyện ầm ĩ lên như thế, danh dự của nó hỏng rồi, hơn nữa còn kết thúc bằng cách làm toàn thiên hạ đều biết.
Vân Lang có thể nghĩ tới, khuê nữ mới một năm ba tháng tuổi của y bây giờ bị người ta dán lên trán nhãn hiệu ác độc, không phải nữ nhi nhà tử tế.
Đó là điều không thể chấp nhận được.
Vì thế y trừng phạt tất cả.
Vân Lang quyết định khiến giá vàng tiếp tục tăng lên, khiến dùng đồng đổi vàng càng khó khăn.
Khi tất cả mọi người đều có được những đĩnh vàng tinh xảo, vì tiếp tục thu nạp thêm nhiều vàng, bọn họ sẽ trăm phương ngàn kế thông qua thương cổ, nông phu mình khống chế tiếp tục thu nạp vàng.
Hậu quả là vàng sẽ thoát khỏi thị trường, giao dịch lớn sẽ dùng tiền đồng làm chủ.
Điều tiếp theo tất nhiên là tiền đồng thiếu hụt, khiến vật giá bị đẩy lên cao, trong hoàn cảnh đó, nên kinh tế tiền tệ ở giai đoạn nguyên thủy của Đại Hán bị đả kích, khiến nước Hán thụt lùi vào thời dùng hàng đổi hàng.
Kết quả cuối cùng là Đại Hán tổn thất nặng nề, tiền trong tay bách tính không đủ trả thuế thu nữa, vậy chỉ còn cách thu bằng hàng hóa, quốc khố giờ không chứa tiền, mà là chứa đủ thứ hàng hóa, Lưu Triệt tha hồ đau đầu.
Vẫn còn chưa phải mục tiêu của Vân Lang.
Y sẽ dùng số hoàng kim mình lấy được đem mua tiền đồng.
Để đạt mục đích này, Vân Lang thông qua Cổ Tam ban đầu thương cổ nhà mình triệu tập hết thợ đồng, thợ vàng Trường An tới, giới thiệu sản phẩm của Vân thị cho bọn họ, còn bán giá rẻ khuôn đúc và máy dập.
Nếu như kim tượng trả giá đủ cao, Vân Lang thậm chí bán luôn cả phương pháp luyện vàng mà chỉ y mới có.
Năm trăm cân bánh vàng của A Kiều rất nhanh biến thành ba trăm năm mươi cân đĩnh vàng đẹp mắt, A Kiều vô cùng hài lòng.
Trường Bình vẫn còn nghi ngờ mục đích của Vân Lang, cho nên nàng chỉ mang tới một trăm cân bánh vàng, khi nàng thấy toàn bộ Trường An đều xôn xao thảo luận về loại vàng đẹp đẽ này, lại đưa tới năm trăm cân nữa.
Cần kiệm vốn là phẩm chất tốt đẹp của Hán tộc từ thời viễn cổ, chỉ đáng tiếc phẩm chất tốt đẹp này bây giờ biến thành tội ác, khi Đại Hán cần bọn họ đem vàng đi tiêu để cứu vãn chế độ tiền tệ yếu ớt của mình, bọn họ lại ra sức tích trữ.
Lương Ông vốn mỗi ngày đối diện với kho tiền trống rỗng của Vân thị mà thương tâm, bây giờ không thương tâm nữa rồi, ngày nào cũng có vàng sáng loáng chuyển vào, an ủi hữu hiệu trái tim bị tổn thương của ông ta.
Vân Lang tin chỉ cần y mở ra khởi đầu, làn sóng này sẽ lan đi khắp Đại Hán với tốc độ nhanh không ai ngờ, rồi kết thúc trước khi triều đình kịp phản ứng.
Cho dù Đại Hán đối diện với cơn đau đầu cực lớn, bọn họ sẽ không tìm được căn nguyên, chiến tranh kinh tế tuy không có đầu rơi máu chảy, nhưng thường còn thảm khốc hơn chiến trường nhiều.
Đó chưa phải là toàn bộ toan tính của Vân Lang.
Nâng cao chất lượng vàng không phải là sai, nếu Vân Lang cùng lúc đó nâng cao chất lượng tiền đồng, sẽ còn là phúc lớn, khi những đồng tiền tinh xảo thịnh hành, bị tác động đầu tiên là đám đúc tiền tư nhiều như lông trâu.
Điều này có lợi cho việc thu lại quyền đúc tiền với quốc triều, đồng thời tiếp tục mở rộng quần thể giao dịch bằng tiền, cuối cùng vì cùng sử dụng một loại tiền, tự nhiên mà hình thành một quần thể chung, nói cách khác đây là thứ cực kỳ trọng yếu với việc đại nhất thống một quốc gia.
Vân Lang cười gằn cho rằng mình khiến Đại Hán chảy máu tiền tài là vì tốt cho họ sau này thôi.