Một cái chuông vàng chế tác cầu kỳ kêu leng keng trong tay Vân Lang, y nhíu mày, chưa thêm đủ đồng vào vàng rồi, nghe chưa kêu.
Đặt cái chuông sang bên, tính toán lại tỉ lệ vật liệu giao cho Lương Ông, tin rằng lão thiết tượng này sẽ làm ra cái chuông phù hợp với tâm tư của mình.
Vân Lang muốn một trăm lẻ tám cái chuông để treo ở cửa sổ của khuê nữ, trẻ con thích nhất những thứ phát ra được âm thanh.
Ngựa gỗ quá thô ráp, Vân Lang đích thân đích thân dùng tay sờ khắp con ngựa, cứ thấy chỗ ngào gợn tay một chút thôi là dùng đá mài mài lại một lượt.
Khi Bình Già tóc tai tán loạn, y phục xộc xệch tới Vân gia thì Vân Lang vẫn đang cầm búa đóng đinh treo chuông, nghe hắn nói một thôi một hồi cũng chẳng ngẩng đầu lên, lòng mỗi lúc một lạnh, tay đập búa mỗi lúc một mạnh:” Tới đâu rồi?”
“ Trần Thương!”
“ Vì sao trước đó không báo trước cho ta biết ta có một đứa con?”
Bình Già theo lời cha mình dặn dò, khổ sở nói:” Tư mã thông cảm, Đại nữ lấy tính mạng uy hiếp không được cho ngài biết, nên phụ thân lệnh tiểu nhân tới đây làm gia thần cả đời, bồi thường lại tội che dấu.”
Vân Lang quay đầu lại, làm gì có chuyện Bình Tẩu bị uy hiếp như thế:” Âm Dương gia các ngươi thật giỏi theo gió trở cờ, dễ dàng đảo lộn trắng đen, biến tội lỗi thành chuyện có lợi cho mình, giỏi.”
Bình Già chắp tay:” Tiểu nhân nay đã là gia thần Vân thị, gia chủ muốn trừng phạt lúc nào cũng được, nhưng còn chuyện quan trọng hơn cần gia chủ xử lý.”
“ Ta còn chưa đồng ý nhận ngươi làm gia thần, ngươi không cần nói gì hết, về bảo với Trác Cơ, bán tất cả sản nghiệp liên quan tới luyện sắt đi, đừng có chút ảo tưởng nào cả, sau này toàn bộ đồ sắt do quan phủ mua bán.”
Bình Già cả kinh:” Nếu như thế thiết tượng đi theo Trác thị mưu sinh thế nào? Xưa nay xưởng luyện sắt là thứ đảm bảo cho sự sinh tồn của Đại nữ, làm sao dễ vứt bỏ. Bình Già cho rằng gia chủ đoạt con cái người ta, rồi vứt bỏ Đại nữ là hành vi bất nghĩa.”
Trái tim tràn ngập nhu tình ấm áp lại gặp phải chậu nước đá ụp xuống mặt, Vân Lang thậm chí nghĩ tới một gia đình ba người hạnh phúc, sẵn sàng lấy hết gia sản Vân thị cho Tư Mã Tương Như để hắn hưu thê, lấy toàn bộ tiền cướp được của trong thiên hạ đền bù cho Trác thị, không ngờ chỉ là ý nghĩa ngây thơ một phía.
Vân Lang đi ra mở cửa sổ.
Gào tối ù ù từ cửa sổ mở rộng cuốn vào trong phòng, đem tóc của Vân Lang thổi đến mức cuốn hẳn một bên, không biết là bởi vì gió mạnh phẫn nộ chưa tan, hai mắt Vân Lang híp thành một khe hẹp, cười không hề cảm xúc giơ búa lên:” Quả nhiên các ngươi chỉ coi đây là vụ làm ăn, đứa con đáng thương của ta, còn chưa biết gì đã bị bao người mang ra mưu tính thế rồi. Có ai biết trong mắt cha nó, nó là chí bảo vô giá, thứ ngu xuẩn, dùng một cái xưởng luyện sắt nát mà định giá con của ta à, tức chết đi được.”
Rầm! cái búa gỗ đập xuống sàn để lại một vết lõm.
Bình Già không dám hé răng.
Gió đêm mang đến cái lạnh buốt xương, Vân Lang tựa hồ chẳng hề cảm nhận được, cứ như vậy đứng bên cửa sổ nhìn màn đêm, hồi lâu sau mới lạnh nhạt nói:” Theo ta.”
Nói xong sải bước rời tiểu lâu, Bình Già chẳng hiểu gì vội vàng đi theo.
Chẳng bao lâu tới trước phòng Vân Lang, Lương Ông vất vả đẩy một cái đèn đường làm bằng đá, một cánh cửa sắt liền xuất hiện.
Cửa sắt mở ra, Vân Lang đi xuống hầm, Bình Giả do dự một lúc cũng đi theo.
Lương Ông mau chóng vượt lên trước Vân Lang, châm đuốc, mở cửa, liên tiếp đi qua ba cánh cửa sắt, tới được gian phòng làm bằng đá.
Dưới ánh đèn tù mù, phòng đá đặt hơn mười cái rương gỗ thông.
“ Mở ra.” Vân Lang trầm giọng nói:
Bình Già hoa cả mắt nhìn ánh vàng lóe lên khi rương mở ra, run run:” Nhiều, nhiều quá.”
Vân Lang chắp tay sau lưng nhìn Bình Già mở hết mười rương, lòng ngập tràn cảm giác bị phản bội, tay nắm chặt một đĩnh vàng tới gân nổi chẳng chịt, ném mạnh vào rương, nghiến răng ken két quát lên:” Nếu như các ngươi đem chuyện trả con cho ta thành một vụ giao dịch, vậy ta sẽ để Trác Cơ có vụ làm ăn đại thắng, chỉ cần đưa đứa bé tới đây, toàn bộ số tiền này là của nàng ấy.”
Bình Già có chút hoảng loạn, mồ hôi nhỏ xuống từ trán, chuyện diễn biến hoàn toàn không giống những gì cha hắn căn dặn, cha hắn tính rằng đứa bé này hẳn trở thành điểm yếu của Vân Lang, bị người ta dùng để khống chế, y không biết trước để để phòng, ắt hẳn rất tức giận.
Thế nhưng nếu nhìn vào kết quả cuối cùng thì hình như cũng khác là bao.
“ Số tiền này đủ cho Trác Cơ lập một trăm xưởng luyện sắt rồi đây, mang đi.” Vân Lang lạnh lùng nói xong bỏ ra ngoài:
Lương Ông lặng lẽ cởi chuỗi chìa khóa đeo bên hông đặt trên cái rương vàng, sau đó cũng đi theo thiếu gia:
Trong kho vàng chỉ còn lại một mình Bình Già, hai chân nhũn ra, có những lúc hắn tưởng Vân Lang giết mình tới nơi, nhưng khi ánh vàng chói lọi lọt vào mắt, tức thì quên hết mọi điều, khuôn mặt trở nên si mê.
Có số tiền này sẽ làm được vô khối việc.
Bình Già từ cho lớn lên ở Trác thị, hắn hiểu sức mạnh của vàng lớn cỡ nào.
Một mình Bình Già chuyển từng rương vàng một lên mặt đất, cực kỳ vất vả, nhưng hắn không nhờ tới bất kỳ ai, càng làm không ăn không nghỉ, tới khi rương cuối cùng mang lên, đóng từng cánh cửa lại, đẩy đèn đường vào chỗ cũ.
Lúc này Vân Lang vẫn còn đang mài rũa con ngựa gỗ, Bình Già quỳ dưới.
“ Trác thị là nhà thương cổ, Đại nữ tuy xuất trần thanh nhã, nhưng sống chung với cá biển lâu, sao tránh được mùi tanh, gia chủ đừng giận.”
Vân Lang vốn còn suy nghĩ phải an ủi Trác Cơ ra sao, giờ xem ra mình ngây thơ quá rồi, đưa số tiền tài này cho nàng, có khi nàng sẽ quên mình từng có một đứa con, thương tâm thì thương tâm, song thế cũng sạch sẽ, khỏi dính líu gì nữa:” Ngươi nói rất đúng, ta không giận mới phải, nếu có thể dùng tiền giải quyết mọi việc, đối với ta mà nói đúng là gọn gàng nhất.”
“ Chỉ cần ngày con ta vào ở tiểu lâu này, thì ngày đó ngươi sẽ thành gia thần Vân thị.”
Bình Già cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nhất:” Không biết gia chủ còn dặn gì nữa không?”
Gặp khi vận rủi há mong cầu?
Chưa dám vươn thân đã cụng đầu
Mũ cũ che mày qua phố rộn
Thuyền rò chở rượu vượt sông sâu
Mắt trừng đối mặt phường hung bạo
Cổ cúi làm trâu đám tí nhau
Nấp chốn lầu con thành nhất thống
Kể gì Đông, Hạ với Xuân, Thu.
“ Nói với Trác Cơ, không chống lại được thì cúi đầu đi, cưỡng cầu có giá quá lớn, nàng ấy không trả được.”
Bình Già lấy cái bút ra, chép lại vào mép áo bào:” Gia chủ chỉ cần đứa bé.”
“ Nó là Đại tiểu thư Vân gia, tên Vân Âm.”
“ Gia chủ không muốn nghe tên Trác Cơ đặt sao?”
“ Con ta tên Vân Âm.”
“ Nghe nói phong hiệu của ông chúa là Ly!”
“ Con ta tên Vân Âm.”