Bình Già rùng mình, không dám nhiều lời nữa, hắn bị ánh mắt khiếp người của Vân Lang làm sống lưng ớn lạnh, phát hiện Vân Lang ở trước mắt hoàn toàn không giống trong miệng phụ thân miêu tả.
Lương Ông đi vào, nhỏ giọng bẩm báo với Vân Lang:” Cơm nước của khách nhân đã chuẩn bị xong, xe mới của Đại tiểu thư cũng sẵn sàng, khách có thể vừa đi vừa ăn.”
“ Còn đám Lưu Nhị?”
“ Đã khôi giáp xong xuôi.”
Vân Lang phẩy tay với Bình Già:” Cầm tiền đi đi.”
“ Gia chủ …”
Vân Lang cắt ngang lời hắn:” Không có chuyện gì quan trọng hơn khuê nữ của ta, đưa về đây cho ta.”
Bình Già đành theo Lương Ông ta ngoài, đây là lần đầu tiên hắn thực sự đánh giá trang viên này, hiện giờ đã là đầu đông, ngoài kia đã là thiên hạ của tuyết trắng, khắp nơi cảnh sắc tiêu điều, vậy mà nơi này nhìn đâu cũng thấy một màu xanh.
Xe ngựa của Vân gia rất chắc chắn, cũng rất thoải mái êm ái, cơm nước trong xe còn bốc hơi nghi ngút.
Sau chiếc xe hắn ngồi còn có một cái xe lớn hơn, ngoài quét dầu đồng, rèm cũng đen xì, không nhìn rõ bên trong, bề ngoài giống một cái xe bình thường khác biệt duy nhất là to thôi.
Vân Lang đứng ở ban công tháp lâu, nhìn đám Lưu Nhị phía dưới:” Mang khuê nữ của ta về đây.”
Mười sáu hộ vệ đồng loạt đấm giáp ngực:” Quyết không nhục mệnh.”
Xa phu thấy thiếu gia chỉ tay, lập tức hô lớn quất roi, xe ngựa hướng thẳng về phía Trần Thương.
Trường Bình nhìn đội xe rầm rộ rời Vân gia trang, bĩu môi:” Tiểu tử thối cũng bắt chước phong thái đại tướng.”
Vệ Thanh cười dài:” Đứa bé này nghiêm túc rồi đấy, ra dáng gia chủ lắm, phải thế mới được.”
“ Có câu nữ tử làm mẹ trở nên mạnh mẽ, không ngờ nam tử các chàng làm cha cũng thế.” Trường Bình gật đầu, nàng chướng mắt nhất cảnh Vân Lang nằm ườn trước mái hiên gác chân lên con hổ, lại còn phe phẩy quạt làm bộ nho nhã, giờ mới thấy y ra dáng một chút:
Vệ Thanh vẫn nheo mắt nhìn Vân Lang vịn tay lan can nhìn phương xa:” Nàng cứ muốn đứa trẻ này sớm trường thành, giờ xem ra nàng đạt mục đích rồi đó, nhưng sau này nàng sẽ phải đối diện với một gia chủ, không phải vãn bối nữa đâu.”
Trường Bình ngạo nghễ nói:” Bản cung càng thích giao thiệp với một gia chủ hơn là tên tiểu tử, như thế dù ức hiếp y cũng không phải ngại.”
“ Ha ha ha, vậy ta rửa mắt chờ xem hai người tương tranh.”
Vì làm tiểu lâu của khuê nữ bốn mùa ấm áp như xuân, Vân Lang đem suối nước nóng ở nơi cao nhất quây lại, dùng ống ngói làm thành ống dẫn nước, cuối cùng nối với ống đồng bao quanh tiểu lâu.
Đồng đều là loại đồng tốt nhất, y nấu chảy không biết bao nhiêu tiền mà thành, ống này không dễ đúc, làm một cái hỏng tới năm cái. Tượng nô toát mồ hôi, xưa nay chỉ có người đem đồng đúc tiền, làm gì có ai lấy tiền đồng đúc đồ như thế, cứ muốn can gia chủ, đây là cái nhà tốt, chẳng may sập xuống thì mọi người đi đâu, vậy mà tiền đồng như muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, dù vậy bọn họ vẫn hết sức cẩn thận nghĩ cách nâng cao chất lượng ống đồng, giảm thiểu tổn thất.
Chỉ riêng số tiền Vân Lang tốn kém vì tiểu lâu của khuê nữ hơn gia sản của bất kỳ ông chúa nào của Đại Hán.
Thời gian trước còn Vân Lang loanh quanh cạnh Tống Kiều tìm cách lấy lòng nàng, bây giờ khuê nữ sắp tới liền chẳng ngó ngàng gì nữa, toàn bộ sự chú ý đặt vào tiểu lâu, mỗi cái mộng, mỗi cái chốt y đều nắm rõ.
Để mùi sơn khó ngửi sớm bay đi, hàng ngày đều đốt trong mỗi tầng lâu ba cái lò than gỗ thông, thêm vào hơi nóng phun ra từ ống đồng, toàn bộ tiểu lâu cứ như lò nướng.
Cách chín ép bạo lực của y tạo ra kết quả không tốt, mùi sơn thì hết rồi, nhưng phòng lại toàn mùi khói, thế là Vân Lang lại sai người rửa mùi khói, phó phụ Vân thị dùng nước sạch lau từng ngóc ngách tiểu lâu ba lần.
Những việc ngu xuẩn tương tự Vân Lang làm nhiều không kể siết, như chọn cho khuê nữ con hươu nhỏ đẹp nhất, chọn cho khuê nữ con cừu trắng nhất sạch nhất, chọn con ngan hiền nhất, thậm chí y đang cho người đi tìm cho khuê nữ một con ngựa lùn ...
Vì thế ba người Hoắc Khứ Bệnh nhất trí cho rằng bệnh thần kinh của y nghiêm trọng lắm rồi.
Nhất là chuyện y định cắt móng chân cho hổ thì Vệ Thanh cũng không sao chịu được, tới bợp y một phát, hại Đại Vương sợ hãi chạy vào rừng, mấy ngày không chịu về.
Từ Trần Thương tới Trường An chỉ ba trăm năm mươi dặm, khi nhân mã hai đội ngũ gặp nhau thì lộ trình giảm đi một nửa. Lúc này đội ngũ đón tiểu Vân Âm đã lên tới năm trăm, quan viên địa phương nơm nớp lo sợ, tín sứ ngày phái đi ba lần.
Năm xưa Lưu Bang chính là từ Trần Thương đạo rời Xuyên cùng Hạng Vũ tranh đoạt thiên hạ.
Năm xưa Hán vương cuối cùng thành Hán hoàng, thiên hạ một thời gian dài không yên bình, vì thế Hán hoàng Lưu Bang nhát gan cho rằng, mình cần phải tiếp tục củng cố địa phương, cho dù bị kẻ địch ở nơi nào đó đánh bại cũng có thể quay lại.
Cho nên đường rời Xuyên vào đầu thời Hán vô cùng trọng yếu, Trần Thương đạo thành đường sinh mệnh với bên ngoài của đất Thục.
Thế nhưng con đường sinh mệnh này với thương cổ mà nói vẫn hung hiểm, chưa nói dọc đường vô số sài lang hổ báo, cho dù một trận mưa, một trận tuyết cũng có thể cắt đứt đường xá, không tu sửa vài tháng không đi được.
Dù Thẩm Bạn lòng như lửa đốt, sau khi đội xe rời Trần Thương đạo cũng phải ở lại Trần Thương nghỉ ngơi hai ngày.
Đội xe của Vân thị còn chưa tới được Trần Thương, khoái mã Bình Già phái đi đã gặp được đội xe của Thẩm Bạn.
Trác Cơ bế con không nói một lời, đợi Bình Tẩu xem xong thư, thế nhưng ông ta xem xong rất lâu mà không nói gì, sắc mặt vô cùng khó coi.
“ Sao rồi, y hoài nghi đứa con này không phải của y chứ gì?” Giọng Trác Cơ vô cùng bình tĩnh nói ra một câu tàn khốc, lòng chua chát nhưng lại mơ hồ mong Vân Lang thực sự nghĩ như thế, nhìn đội ngũ “áp giải” ngày một đông, nàng biết quyền thế của Vân Lang bây giờ không phải là thứ mà nàng có thể chống lại:
Bình Tẩu đặt thẻ trúc xuống, thong thả ngâm:
- Gặp khi vận rủi há mong cầu?
Chưa dám vươn thân đã cụng đầu
Mũ cũ che mày qua phố rộn
Thuyền rò chở rượu vượt sông sâu
Mắt trừng đối mặt phường hung bạo
Cổ cúi làm trâu đám tí nhau
Nấp chốn lầu con thành nhất thống
Kể gì Đông, Hạ với Xuân, Thu.
Trác Cơ bần thần một lúc, nhẩm đi nhẩm lại bì thơ:” Vân Lang viết sao?”
“ Đúng thế, tình thế của y cũng không tốt, thường có câu khó nhận nhất là ân tình mỹ nhân, kỳ thực ân tình hoàng đế càng khó nhận.”
“ Ta không cần biết tình hình của y ra sao, ta chỉ muốn hỏi y chuẩn bị an bài đứa bé thế nào?”
Bình Tẩu cười khổ:” Ngay ngày thứ hai sau khi biết mình có con, Vân thị xây dựng rầm rộ, nghe Bình Già kể lại thì tòa tiểu lâu sa hoa vô cùng, tâm cung công chúa cũng không sánh bằng.”
“ Vậy là y không định đưa con cho người ta nuôi?”
“ Vân Lang đã đặt tên tiểu ông chúa là Vân Âm, âm trong âm thanh vang vang.”
Sắc mặt Trác Cơ bấy giờ mới hòa hoãn đôi chút:” Còn xưởng luyện sắt có giữ được không? Y có định giúp chúng ta không?”
“ Y căn bản không thèm để ý.”
Trác Cơ tức giận:” Quả nhiên là tên bạc bẽo, đứa con này là của y, y tốt hết mức, còn ta thì y chẳng định ngó ngàng tới, không có xưởng luyện sắt thì ta phải tự sinh tự diệt sao?”
Bình Tẩu không biết bình luận ra sao, Trác Cơ là thê tử của Tư Mã Tương Như, đâu phải của Vân Lang, mỏ sắt Ngũ Hoa Sơn có thể không giữ được, nhưng bổng lộc Ngũ Hoa phu nhân không thể thiếu.
Nữ chủ của xưởng luyện sắt chỉ là thương cổ thấp kém, làm sao so với tôn hiệu Ngũ Hoa phu nhân, hoàng đế đã phong tước vị phu nhân thì có nghĩa là nàng không thể dính líu với tiện nghiệp nữa.
“ Vân Lang bỏ ra một nghìn cân hoàng kim, toàn bộ gia sản để bồi thường Đại nữ.” Bình Tẩu đưa thẻ trúc cho Trác Cơ:
“ Y muốn dùng một nghìn cân hoàng kim mua nữ nhi của ta.” Trác Cơ xem lướt qua, sắc mặt tái nhợt, cười thê thảm:” Vậy là ta lãi lớn rồi.”
Trước kia nghe người ta thường nói nữ nhi nhà mình đáng giá ngàn vàng, không ngờ nữ nhi của mình thực sự đáng giá ngàn vàng.
Bình Tẩu nhìn Trác Cơ:” Vàng đã được Bình Già đưa tới.”
“ Y chỉ cần đứa bé không cần ta phải không? Vậy mà trước kia y nói Vân gia sẽ luôn có một chỗ của ta, y nuốt lời sao?” Nhìn số vàng lớn tới mức vương hầu cũng phải khiếp sợ, Trác Cơ như đoán ra được ý của Vân Lang, cười thê thảm:
Trần Bình thở dài: “ E là vậy.”