Vân Âm bị tiếng khóc của mẹ đánh thức, đôi mắt to nhập nhèm vừa thấy mẹ khóc thế là cũng khóc toáng lên.
Bình Tẩu lòng phiền loạn nghe tiếng khóc của Vân Âm, đôi mắt vốn hoang mang đột nhiên sáng lên, ông ta phát hiện, chuyện có khi không tệ như mình nghĩ.
Nhớ tới Thẩm Bạn đang đợi câu trả lời, Bình Tẩu liền rời xe ngựa của Trác Cơ, quả nhiên vừa xuống xe thì cái mặt người chết của Thẩm Bạn đang nhìn chằm chằm.
“ Thế nào rồi?”
Bình Tẩu lắc đầu:” Cái chức quan của ngài không làm cũng được.”
Thẩm Bạn tay nắm đốc kiếm:” Không ai chịu giúp hả?”
“ Sao cứ nhất định phải làm quan? Ngài làm quan đâu có tiền đồ.”
Mặt Thẩm Bạn càng thêm âm u, không nói không rằng, sát khí tỏa ra ngày càng đậm.
“ Có mười cân hoàng kim, ngài đi đâu mà chẳng an thân được.”
“ Mỗ làm quan thanh liêm, mười mấy năm qua chỉ một lòng nghe lệnh bệ hạ, lấy đâu ra mười cân hoàng kim?”
Bình Tẩu vẫy tay gọi Trác Mông tới, thì thầm vài cân, lát sau Trác Mông xách tới cái bao vải nặng nề trao cho Thẩm Bạn:” Bây giờ có rồi.”
Thẩm Bạn ước lượng sức nặng của cái túi:” Thôi vậy, trở về kinh sư, chỉ cần bệ hạ không định giết ta, ta kiếm một nơi thôn dã làm nông phu cũng không tệ.”
“ Nếu ngài quả thực tính thế, sao không tới Vân thị xem sao, cũng là làm thôn phu, nơi nào thoải mái hơn, ngài lại có công đưa tiểu ông chúa về cho Vân tư mã, Vân tư mã nhất định thịnh tình đối đãi. Sắp có người của Vân thị tới đón tiểu ông chúa rồi, chỉ cần giao hảo với họ, vào Vân thị sẽ có rất nhiều tiện lợi.”
Thẩm Bạn hết sức tán đồng lời này, nghe nói Vân thị và A Kiều quý nhân rất thân, nếu thông qua Vân thị được một lời của A Kiều quý nhân, lại có quan tước không phải là không thể.
Đối với kết quả hiện giờ, về tổng thể mà nói thì Vân Lang hài lòng.
Từ khi sinh ra tới nay, chẳng có thứ gì y muốn mà không phải trải qua một phen thống khổ mới có được, đương nhiên cũng có nhiều thứ dù y nỗ lực đổ mồ hôi cũng không có kết quả.
Đó là giác ngộ mà Vân Lang có được từ khi năm tuổi, khi y ước mơ có cái kẹo nặng một tấn của y không được thành hiện thực.
Vì khuê nữ, Vân Lang lấy ngày y tới Đại Hán làm sinh nhật, lấy tuổi của Hoắc Khứ Bệnh gán cho mình, cho nên còn tận chín tháng nữa mới tới sinh nhật thứ mười bảy lần 2 của y, nói cách khác Vân Lang là người cha mười sáu tuổi.
Mười sáu tuổi làm cha ở Đại Hán chẳng có gì lạ, khắp nơi luôn, nam tử ở tuổi này sớm thành chủ gia đình rồi.
Sáng sớm hôm nay mây trên Ly Sơn không trôi xuống núi, bởi vì bầu trời âm u, mắt thấy một trận tuyết lớn sắp xuống, Vân Lang rất lo trận tuyết này sẽ làm chậm y gặp được con.
Vân Lang vô cùng trông đợi đứa con này, vì nó là người thân đầu tiên trong sinh mệnh y, không ai có thể hiểu được tâm tình ấy.
Đường nhỏ trên hoang nguyên người qua người lại, từng đội bách tính Phú Quý trấn vác cái gùi than nặng nề gian nan bôn ba.
Hai cái đai vải to bản siết vào vai, một cái đai lớn hơn nữa buộc vào trán, làm vậy có cái lợi là dùng sức toàn thân chống lại sức nặng. Dưới cái gùi có có gậy chữ đinh (T), khi nào mệt có thể đứng chân nghỉ tại chỗ.
Người vác than có kinh nghiệm thì chỉ cần đi một khoảng cách nhất định là nghỉ ngơi, bọn họ chia con đường dài thành nhiều phần, thậm chí mỗi phần kiếm được bao tiền cũng tính luôn, có như thế mới kiên trì được công việc vất vả này ngày qua ngày, năm qua năm.
A Kiều không cho phép dùng xe kéo than, cấm lệnh này được đưa ra từ đầu, không chấp nhận phương thức vận chuyển than nào trừ nhân lực.
Nghe có vẻ vô nhân đạo, nhưng đối với dã nhân vừa rời rừng sâu núi thăm tới Phú Quý trấn làm bình dân có ý nghĩa trọng đại.
Vác than là công việc duy nhất bọn họ có thể mưu sinh lâu dài, bất kể hành vi nào sử dụng lực lượng cơ giới sẽ khiến cho than đá chất đống, khiến người vác than kiếm ăn phải đói bụng.
Vân gia tiền nhiều, nhưng lại tích cực phổ biến lấy vật đổi vật, mỗi một hán tử vác than nhận được thẻ trúc biểu thị giao dịch thành công, bọn họ cẩn thận thu lại, đợi công tác trong ngày kết thúc, sẽ mang hai hoặc ba thẻ trúc tới kho Vân gia lĩnh lương thực.
Chỉ là khi đó bọn họ sớm đen nhẻm rồi, quản sự Vân gia chê bọn họ quá bẩn, đuổi ra ngoài trang tắm rửa sạch sẽ rồi mới được tới.
Người mệt mỏi đói khát ngâm nước nóng không nổi, Vân thị rộng lượng thưởng cho mỗi người một cái hoàng mô mô cùng với thùng nước rau. Đây là chuyện nhỏ tới không thể nhỏ hơn, nhưng hoàn toàn phân tách Vân gia với những nơi khác.
Vừa tắm rửa vừa ăn hoàng mô mô, húp bát canh nóng, mệt mỏi cũng tan biến quá nửa, với những bách tính cùng khổ mà nói, đây là sự hưởng thụ hiếm có.
Nếu Vân thị không đưa ra cái lệ này, bọn họ chỉ biết vác than, ăn, ngủ, hoàn toàn không có thời gian nhàn rỗi mà nghĩ tới việc tận hưởng thú vui nho nhỏ của cuộc sống.
Người Quan Trung tắm rửa sạch sẽ trông ưa nhìn lắm, vóc người cao lớn này, khuôn mặt vuông vức này, với mặt to mày rậm này, rất có tinh thần.
Quản sự đổi thẻ trúc của Vân gia là một lão què, trước kia là thương binh từ đất Ngọa Hồ về, chẳng nơi nào thèm nhận bọn họ, Vân Lang lại chẳng thể ném ra ngoài hoang dã cho chó ăn, liền cho ở lại kiếm sống, không ngờ lại khá nhạy bén với các con số, chẳng bao lâu đã thành tiểu quản sự của ngoại trạch.
“ Ái chà chà, ngươi có tới bốn cái thẻ trúc cơ đấy, ngày chạy bốn chuyến, chàng trai khá lắm.” Thân Bình cầm thẻ trúc vỗ đét lên người thiếu niên khen ngợi:” Giữ gìn chút, tuy nói sức thiếu niên mọc ra nhanh, ngủ một giấc là sưc lực quay lại rồi, cũng không thể vắt kiệt như thế, lớn tuổi rồi sẽ biết khố là gì. Sao, muốn tiền, lương thực? Vải trắng thì mười cái thẻ.”
Thiếu niên đó chừng mười sáu mười bảy, có thể nhìn ra đây là lần đầu tiên đi vác than đổi tiền lương, hết nhìn xâu tiền trên vách, lại nhìn lương thực trong đấu, nhìn vải trên bàn, cái gì hắn cũng muốn.
Lão hán phía sau nói:” Yên tâm, Vân thị là nhà tốt lắm, không bao giờ lừa gạt bách tính, nghe ta, hôm nay đổi lương thực, cao lương hoặc kê, đủ cho hai người ăn ba ngày rồi, tích đủ lương thực qua mùa đông hẵng nghĩ tới chuyện khác.”
Thiếu niên đỏ mặt ấp úng mãi mới nói:” Nhưng tiểu tử đang muốn kiếm cho tức phụ mảnh vải đẹp.”
Lão hán đang cười nói hiền hòa, vậy mà thoáng cái tức giận tát luôn:” Vải gì mà vải, lão nương ngươi còn đói đấy, cũng không đổi tiền đồng, tiền ngày càng không đáng giá nữa, đổi lương thực đi, cao lương ấy, thứ đó nhiều.”
Sau đó giật túi lương thực của hắn đưa cho Thân Bình.
Thân Bình phẩy tay liền có Vân gia tiểu tử cười hì hì dùng đấu đong lương thực cho hắn, được những non nửa bao, đuổi thiếu niên đi rồi, nói:” Chàng trai giỏi biết nuôi gia đình đấy.”
Lão hán đưa ba thẻ trúc cho Thân Bình, hỏi nhỏ:” Thân quản sự, than mùa đông trong phủ năm nay còn nhiều không?”
“ Con chó già ăn đồ Vân gia tới nghiện rồi à, cho ngươi biết, Đại tiểu thư nhà ta sắp về rồi, cho nên năm nay trong phủ nhiều việc lắm. Lương Ông đã nói, năm nay cần than gấp đôi năm ngoái, yên tâm, dọn kho rồi, mười cái, các ngươi thoải mái kiếm tiền. Á à, con chó già gom được tám thẻ rồi đấy, muốn cái gì, vải à?”
Lão hán cười nịnh:” Khuê nữ sắp xuất giá rồi, Thân quản sự, có thể đổi được lụa vụn trong phủ không, lão hán muốn chuẩn bị cho nó dải lụa hoa.”
“ Lại còn dám mặc cả à, cũng được, để ta đi hỏi mấy nha đầu nội trạch xem có lụa vụn không, mai cho ngươi, nể mặt ngươi lắm rồi đấy nhé.”
Lão hán liên túc khấu đầu tạ ơn rồi hớn hở về nhà báo tin mừng.