Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 333 - Q2 - Chương 117: Khó Chịu Nhất Là Chờ Đợi. (2)

Q2 - Chương 117: Khó chịu nhất là chờ đợi. (2) Q2 - Chương 117: Khó chịu nhất là chờ đợi. (2)

Chỉ cần ai không vội về nhà đều thích ở lại Vân gia thêm một chút, nơi này nhìn cái gì cũng thấy thích, đồng ruộng ra đồng ruộng, đường xá ra đường xá, cái gì cũng chỉnh tề gọn gàng, mọi người cũng tốt nữa. Ngoại trừ chê ngươi bẩn ra chứ không khinh ngươi nghèo khó, nhất là đám thiếu niên đi làm về tụ tập ở sân phơi trò chuyện, bọn họ có rất nhiều câu chuyện mới lạ, nghe mãi không chán.

Trời chưa tối người đối tiền lương đã đi hết, Thân Bình đóng cửa trướng phòng thì thấy gia chủ vẫn đứng trên ngọn đồi nhìn con đường cách đó không xa.

Thân Bình mở cửa trướng phòng, lấy một cái ghế, chống gậy tập tễnh lên đồi.

“ Lang quân nghỉ một chút đi.” Thân Bình tới nơi mà Vân Lang không nhận ra, khi ông ta lên tiếng mới thu hồi ánh mắt lại.

“ Tối nay tuyết có rơi không?

Thân Bình cho ngón tay vào miệng rồi giơ lên trời lắc đầu:” Gió khô, tuyết không rơi được.”

Vân Lang ngồi xuống ghế, bực tức nói:” Đi Trần Thương mà thôi, sao mất tới bốn ngày?”

“ Lang quân ơi, những mấy trăm dặm cơ mà, năm xưa lão nô chấp dịch trong Tế liễu doanh, từng qua Trần Thương, đại quân hành quân, ngày tám mươi dặm mà đi tới năm ngày mới đến, huống hồ đám Lưu Nhị phải vừa đi vừa về. Hôm nay không về kịp đâu, lang quân đi nghỉ đi, đứng suốt cả ngày rồi, bệnh đấy.”

Nữ nhi chưa về, toàn thân Vân Lang bứt rứt, không cách nào tĩnh tâm được, đành kiếm chuyện khác để phân tán sự chú ý, Trường Bình đã cấm y vào tiểu lâu của nữ nhi rồi, vì cứ vào đó là y tìm thấy được chỗ chưa vừa lòng, sau đó cả nhà náo loạn lên sửa chữa.

Gian phòng ở tầng hai bị y lệnh tháo rỡ ba lần, tới nay chưa hợp quan điểm thẩm mỹ của Vân Lang.

Trong đó phòng vệ sinh là nơi y bất mãn nhất.

Vì thế mà y lệnh cho công tượng phải làm ra được đồ sứ, nhưng muốn làm ra được đồ sứ đâu phải chỉ cần nhiệt độ cao mà làm ra được, bởi thế mà y chẳng thể làm được bồn cầu bồn tắm.

Không làm được sứ Vân Lang lấy bạc đem đúc, khiến A Kiều cũng mắng y uổng phí của trời.

Không có việc gì làm nữa, Vân Lang liền nghĩ cách nâng cao chất lượng tiền đồng.

Những năm đầu thời Hán không có ai nghĩ tới chuyện tiền tệ, cao tổ hoàng đế đăng cơ vẫn dùng tiền nhà Tần, sau đó Lữ hậu, Văn đế, Cảnh đề đều đúc một ít tiền, nhưng mà số tiền đó rất tệ, tệ nhất là loại tiền trọng lượng chỉ có một khắc.

Chết người hơn nữa là ai cũng có thể đúc tiền, nhiều loại chất lượng tệ hại tới mức chẳng khác gì tiền âm phủ.

Tiền đồng phải đúc, nên rất phiền, trước tiên là phải chế khuôn đúc, sau đó dùng khuôn đúc và cát tạo hình, sau đó nung khuôn cát lên, sau đó đổ nước đồng vào khuôn, cuối cùng là mở khuôn tạo thành tiền đồng, rồi còn mài thành hình. Toàn bộ quy trình đó, tỷ lệ phế phẩm rất cao, khiến giá đúc tiền đồng cao giờ giá trị hàng hóa đổi được bằng tiền đồng, vậy là lỗ.

Vân gia không định đúc tiền, tiền đúc thế nào cũng không nhanh bằng dập.

Cho nên công tượng Vân gia trước tiên đúc ít gậy đồng, sau đó đem gậy đồng nung lên, đặt giữa hai cây gậy sắt ép, biến nó thành tấm đồng, sau đó tiếp tục ép cho nó tấm đồng dày một cm. Lúc đó có thể dùng khuông đúc dập lên hai chữ Nguyên Sóc, mặt kia dập hình Lưu Triệt mờ mờ rồi sắt ra.

Vậy là đồng tiên được ép ra liền xuất hiện.

Đợt tiền đầu tiên Vân Lang chuyên môn nâng cao hàm lượng đồng, tiền ép ra vàng óng ánh, trừ ở giữa không có lỗ ra thì không khác gì tiền thời Tần.

Đương nhiên, những thứ này vẫn còn là ý tưởng của Vân Lang, muốn thành công thì phải thao tác thực tế, riêng chế tác khuôn đúc cùng các loại công cụ không phải mười ngày nửa tháng mà xong.

Có điều Vân Lang xác định công nghệ là không có vấn đề, hẳn làm ra được tiền mới, tiếp theo là dựa theo thực tế sản xuất mà điều chỉnh công nghệ, cuối cùng là tạo thành dây chuyền sản xuất.

Niềm vui sáng tạo người thường không sao lý giải được, chế tạo tiền mới làm bản thân không quá sốt ruột nữa, vì thế Vân Lang làm việc không ngơi nghỉ suốt cả ngày.

Rầm!

Cửa bị đá ra, Lưu Bà uy phong đi vào phòng, đi cùng gió tuyết lất phất trợ uy.

Vân Lang đặt bút xuống, quay đầu nhìn.

Một đứa bé xinh xắn bụ bẫm đang dùng đôi mắt đen lay láy nhìn y, mắt đầy nước.

Thân thể Vân Lang cứng đờ như người máy, gấp tới tay gạt văng cả nghiên mực, rơi cả thẻ trúc, hình vẽ mẫu tiền đồng vừa chế xong bị y dẫm dưới chân, từ từ bước đi tới, giơ tay chỉ đứa bé, Lưu Bà cúi người đặt đứa bé xuống, chỉ Vân Lang:” Nhiếp Nhiếp ngoan, đó là cha, gọi cha đi.”

“ Òa ...” Đứa bé đứng tại chỗ òa khóc, nước mắt tuôn ra như hạt châu đứt:

Vân Lang tích tắc đó cũng miệng mếu đi, nước mắt ngắn dài, chỉ nhìn một cái, linh tính cho y biết, đó chính là con mình, y cảm nhận được nó trong từng mạch máu, tim y đập nhanh dần, y biết mình không còn là cô hồn dã quỷ nữa rồi.

Giây phút đó bao nhiêu lo âu, bao sợ hãi, cùng cả oán hận của Vân Lang đều tan biến, vì đứa con này y chấp nhận đánh đổi tất cả, giờ nó ở đây rồi, lòng Vân Lang chỉ có sự biết ơn với thiên địa.

Lưu Bà thi lễ, ra ngoài khép cửa lại, hai mắt đỏ hoe, đuổi hết những người không liên quan đi.

Nước mắt mằn mặn trào ra ngoài khóe mắt, thấm đẫm gò má, chạy vào khóe miệng Vân Lang, từng bước đi tới, nước mắt đứa bé cũng chảy theo tuyến đường như vậy, hai mắt nhắm tịt vào, miệng há thật to khóc vang dội.

“ Ngoan, ngoan ... đừng khóc, cha thương ...” Vân Lang quệt bừa nước mắt thuận tay kéo dây thừng, một hồi leng keng vui tai vang lên, cả chuỗi chuống vàng từ trần nhà tuột xuống:

Có lẽ vì thấy y cũng khóc, đứa bé không phản kháng, để Vân Lang ôm vào lòng, người mềm mềm, nhưng không thơm lắm, mặt lem nhem nước mắt nước mũi, Vân Lang lấy khắn tay, nhẹ nhàng lau cho con.

Đang có tuyết rơi, da trẻ con mỏng, không thể để ướt.

Không còn sợ nữa, sự chú ý của Vân Âm tức thì bị chuỗi dây chuông như thác nước thu hút, rất nhanh không khóc nữa, đưa tay mũm mĩm ra với chuông vàng.

Toàn bộ sự chú ý của Vân Lang đặt lên người Vân Âm, toàn bộ sự chú ý của Vân Âm đặt lên những cái chuông đẹp đẽ.

Trẻ con khóc đó cười đó được, tay nắm chuông, rung một cái liền kêu leng keng, Vân Âm há cái miệng chỉ có tám cái răng ra cười khanh khách.

Nói về việc dỗ trẻ con, không có nam nhân nào ở thế giới này am hiểu hơn Vân Lang.

Khi Vân Âm miệng rôm rốp nhai bánh khô, mắt nhìn chong chóng ngũ sắc xoay tròn, tai nghe chuông va chạm nhau kêu leng keng, nó liền quên cả nhớ mẹ.

Khi Đại Vương sạch sẽ lông bóng mượt đi vào, cái miệng nhỏ của Vân Âm hét lớn, nhào tới ôm lấy con thú đầy lông đó, hò reo bò tìm cách leo lên lưng nó.

Lo lông hổ quá cứng làm đau con, Vân Lang còn đặt cái chăn lên lưng Đại Vương rồi đặt khuê nữ lên đó, lom khom đi sau đỡ.

Trác Cơ ở bên ngoài, nàng đợi con khóc, sau đó Vân Lang luống cuống ra tìm nàng vào dỗ, nàng sẽ mắng y một chập, dỗ dành con cho Vân Lang bế, vậy là cả nhà đoàn tụ rồi, không ngờ nha đầu thối đó chỉ khóc một lúc, sau đó thì hò reo đến vui vẻ...

“ Đồ vô lương tâm ... Họ Vân các ngươi toàn thứ vô lương tâm ...” Giữa trời mưa tuyết chỉ có một mình cô độc đứng đó, Trác Cơ càng nghĩ càng bi thương, lệ hoa tuôn ào ào, dậm chân mắng liên hồi:

Bình Luận (0)
Comment