Có khuê nữ rồi, Vân Lang chẳng quan tâm tới ai nữa.
Lúc này cho dù hoàng đế tới, y cũng không có tâm trạng để ý.
Toàn bộ trái tim bị nha đầu nho nhỏ chẳng tính là thơm, cũng chẳng hôi lấp đầy rồi, mặc dù nó chơi trên lưng hổ một lúc rồi đái dầm, làm Đại Vương chạy thật xa, Vân Lang chẳng ngần ngại xử lý sạch sẽ.
Trẻ con một tuổi rưỡi tuy quấn mẹ nhưng lại là lúc cực kỳ tò mò, thêm vào lúc nào cũng có bánh khô thơm mùi sữa để nhai, khát có sữa ấm uống, quan trọng nhất là có con mèo lớn chơi cùng, nên tạm thời chưa thấy nhớ mẹ.
Tới khi Vân Âm nằm trên lưng hổ ngủ gà ngủ gật, Vân Lang mới bế khuê nữ vào cái nôi êm ái như đám mây màu lam.
Nôi đua đưa nhè nhẹ, Vân Lang khẽ ngâm nga bài hát trẻ con, Vân Âm duỗi người ra, dần dần ngủ say.
Đợi con ngủ rồi, Vân Lang ngồi bên nôi nhìn khuê nữ bé bỏng không chớp, cẩn thận đưa một ngón tay chạm vào má, trán, mũi, môi, sung sướng tới lại lần nữa rơi nước mắt.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, trước khi nghe tin, y còn chưa dám mơ tới.
Nhưng sau khi biết mình có con, y ngày đêm tưởng tượng con mình sẽ trông thế nào, cũng sợ hãi tính toán con mình phải lớn lên ở cái nước Hán xui quẩy này ra sao? Ở đây không có vác xin, không có bác sĩ, không có thuốc men, ở đây không có bất kỳ thứ gì đủ để che chở cho sinh mệnh nhỏ bé trưởng thành.
Người ta nói sinh con rồi mới sinh cha, nghe ngược đời, giờ Vân Lang cảm thụ sâu đắc điều đó, giờ y làm cha rồi thật kỳ diệu.
Khuê nữ trông có vẻ mệt mỏi lắm, ngủ rất say, hai nắm đám nhỏ nắm chặt co lại đặt hai bên đầu.
Vân Lang ngồi khoanh chân bên nôi, hát khe khẽ, thi thoảng rung nhẹ cái chuông.
Lưu Bà rón chân đi vào, còn chưa kịp nói gì bắt gặp ánh mắt Vân Lang xanh lét mà rùng mình, không dám nói một câu, lại lặng lẽ đi ra.
“ Gia chủ không gặp ai hết.”
Bình Tẩu tóc đầy tuyết trắng, đứng dưới lầu khom người nói:” Đa tạ Lưu quản sự.”
Lưu Bà nghe tiếng khóc đã khàn cả đi của Trác Cơ, không đành lòng, tới nói nhỏ:” Ở gần rừng thông có một lầu gác màu đỏ, là nơi gia chủ làm cho Đại nữ, Đại nữ cứ tạm tới đó nghỉ trước đã.”
Bình Tẩu nhẹ người:” Làm phiền quản sự dẫn đường.”
Trác Cơ xuất hành lúc nào cũng thanh thế rầm rộ, mặc dù là khuê nữ nhà thương cổ, nhưng gia nghiệp lớn, thị nữ đi theo hơn mười người, còn hộ vệ tất nhiên được bố trí ở ngoại trạch.
Xe ngựa của Trác Cơ đi tới bên rừng thông, lúc này Bình Tẩu mới thực sự thở phào, tòa lầu các này bất kể là vị trí, xây dựng đều cho thấy người xây dựng lên nó bỏ không ít tâm lực.
Đằng sau trăm bước là rừng thông, bên rừng thông là ruộng rau, tuy trời đang đổ tuyết, rau dưới lán vẫn xanh ngắt.
Dưới cái đình bát giác là ao nước nóng lượn lờ khói trắng, hành lang nối liền với lầu các, chỉ cần lấy màn vải quây lại, là nơi nữ quyến tắm rửa tuyệt vời.
Lầu các được xây dựng trên đồi đất thấp, có thể nhìn thấy cả Vân gia trang tử, đây là lầu các cao thứ ba trong trang, rường cột trạm trổ, mặc dù hoa văn không tính là đẹp, nhưng vẫn mang cảm giác nguy nga lộng lẫy, hoàn toàn trái ngược với phong cách đơn giản trang nhã của trang tử.
“ Lầu các vật dụng đầy đủ, phía sau còn có nhà bếp nhỏ, trù nương chấp dịnh trong nhà, phu nhân muốn dùng bữa, nói một tiếng là đủ. Xe ngựa của phu nhân đã tổn hại, lão thân tự mình làm chủ, bố trí xe ngựa mới của Vân gia, mã phu có sẵn, phu nhân muốn xuất hành cứ sai bảo.”
“ Hộ vệ không vào nội trạch, đó là quy củ trong nhà, phu nhân nếu muốn gặp hộ vệ nhà mình, mời dời bước tới tiền trạch.” Lưu Bà hết sức ân cần chu đáo nói:
Trác Cơ xuống xe, nàng không chú ý lời Lưu Bà nói, thê lương hỏi:” Ta có thể tùy ý rời đi, hay quay lại không?”
Lưu Bà không lên tiếng, đây không phải chuyện bà có thể quyết định.
“ Vậy ta có thể gặp con mình không?”
Lưu Bà vẫn không nói, dựa vào điều bà vừa thấy, gia chủ rõ ràng yêu thương đứa bé tới tận xương tủy, trời mới biết có để Trác Cơ gặp không? Nếu để bà ta quyết định thì tốt nhất là không.
Trác Cơ hít một hơi:” Vậy ta có thể gặp Vân Lang không?”
“ Phu nhân đừng làm khó bà tử, gia chủ từ ngày biết tin có khuê nữ, ngoại trừ đón khuê nữ về chẳng quan tâm tới chuyện khác, phu nhân yên tâm nghỉ ngơi vài ngày đã.”
Trác Cơ không nói gì thêm, được thị nữ dìu lên lầu các, buồn bã trong lòng không gì miêu tả được.
Bình Tẩu chỉ lầu các ba tầng đằng xa:” Có thể bố trí cho ta một gian phòng gần Vân tư mã không?”
“ Nơi ở của ngài đã được thiếu gia bố trí trước, sơn cư cách đây không xa, Bình Già ở đó.”
Thân phận biến đổi khí chất còn người, Lưu Bà bây giờ không còn là nông phụ chỉ biết vâng dạ, mà là quản gia xứng chức, cả Bình Tẩu cũng không dám coi bà như phó nhân bình thường, lễ nghi đầy đủ.
“ Bình thị quen làm phó, không biết Bình Già bây giờ ở trong Vân thị được sai phái thế nào?”
Lưu Bà cười:” Tiếp thế Lương Ông quản lý tất cả các xưởng của Vân gia ngoại trừ xưởng ươm tơ, dệt lụa.”
“ Ồ, Lương Ông hẳn đã tuổi già sức yếu rồi?” Bình Tẩu vẫn còn nhớ thiết tượng già năm xưa bị đuổi khỏi Trác thị, lúc đó ông ta già lắm rồi, chắc chẳng sống được bao lâu:
“ Không phải thế Lương Ông giờ là tâm phúc của gia chủ, không phân tâm ở việc vặt vãnh nữa.”
Bình Tẩu cười khổ, nói thế khác nào nhi tử của mình chỉ đáng làm việc vặt vãnh, vật đổi sao dời, năm xưa Lương Ông dù muốn gặp ông ta một lần cũng khó, bây giờ e là ngược lại, thực sự khiến người không khỏi bùi ngùi.
Đợi Trác Cơ được thị nữ dìu đi vào tiểu lâu rồi, Lưu Bà thay đổi hẳn thái độ, nghiêm nghị lãnh đạm hơn nhiều:” Có những lời gia chủ không tiện nói, để Lưu Bà này nói, Bình tiên sinh, Đại tiểu thư là Đại tiểu thư của Vân thị, từ nay trở đi không còn liên quan tới Trác thị nữa.”
Bình Tẩu tái mặt:” Thế không được.”
Lưu Bà cười lạnh:” Các vị tốt nhất là hãy biết điều, đừng mang tính toán gì hết, gia chủ sẽ không để các vị thiệt đâu. Trác thị các vị có thể khi dễ thiếu gia nhà ta mềm lòng, nhưng bà tử và Lương Ông thì khác, nếu chuyện không như ý, bọn ta thà hi sinh thân này gánh lấy ác danh cũng phải bảo vệ lợi ích của Vân thị.”
Giọng điệu bà từ này như gia thần Vân thị, một bà tử mà làm gia thần được sao? Bình Tẩu còn tưởng mình nghe nhầm.
“ Gia chủ ta là nhân vật tựa thần tiên, lôi lão bà tử này ra khỏi bùn đất, lại chia cơm xẻ áo cho mẫu nữ ta, cái mạng thấp kém này của bà tử hi sinh vì gia chủ chẳng phải chuyện to tát. Lời ta vừa mới nói, mong Bình tiên sinh cân nhắc cho kỹ, phóng mắt nhìn khắp trang tử, tuy toàn là phụ nhân trẻ nhỏ, nhưng không dễ cho người ta khinh thường đâu.”