Lưu Bà cảnh cáo xong gọi một phụ nhân tới dẫn Bình Tẩu tới sơn cư, không thèm bận tâm tới sắc mặt ông ta, lần nữa quay về tiểu lâu, đứng ngoài lắng nghe một lúc rồi mới khẽ gõ cửa hai tiếng, nói nhỏ:” Gia chủ yên tâm, mọi chuyện bố trí xong xuôi rồi ạ. Rốt cuộc là tâm tính thương cổ, đòi hỏi chẳng qua chỉ là tiền tài thôi.”
“ Rất tốt.” Vân Lang cảm thán vuốt mấy sợi tóc tơ lưa thưa của khuê nữ:” Chỉ cần họ biết điều, dây chuyền làm tiền có thể chuyển giao cho họ, muốn tiền thì dễ giải quyết thôi.”
Lưu Bà vỗ tay, hai nhũ nương cúi mình đi tới chờ đợi:” Nhà ta không thiếu nhũ nương, năm trăm phụ nhân, vì sao chọn các ngươi, còn chẳng phải vì các ngươi ở trong nhà lâu nhất sao? Lần này các ngươi vớ bở rồi, chỉ cần an tâm nuôi Đại tiểu thư lớn lên, tương lai là lão ma ma trong nhà, tha hồ hưởng phúc. Quên hết bọn trẻ trong nhà đi, chuyên tâm nuôi Đại tiểu thư cho ta, nếu có chút sai sót gì, lột da các ngươi.”
Hai nhũ nương rối rít vâng dạ, đẩy cửa phòng đi vào, lúc này Đại tiểu thư đã về nhà ba canh giờ, nên dậy bú sữa.
Trẻ con một tuổi rưỡi không cần bú mẹ nữa, Vân Lang không tin vào thực phẩm thời Hán, gạo còn tạm, chứ thịt thà ít ăn thì thôi, ai mà biết bên trong thứ đó có ký sinh trùng không?
Tạm thời bú sữa thêm nửa năm, đợi con lớn thêm một chút, sức đề kháng tốt hơn mới tính chuyện khác.
Vân Âm bị đánh thức, mắt nhắm mắt mở nhìn quanh, thấy toàn gương mặt lạ, thế là ngoạc miệng khóc gọi mẹ.
Vân Lang vội bế khuê nữ lên, ra sức dỗ dành, nhưng nó khóc càng to, lần này bất kể là Đại Vương, chuông vàng hay là ngựa gỗ đủ màu cũng không ích gì.
Ngoài trời tuyết rơi như lông ngỗng, hoang nguyên vốn còn sót lại chút sắc xanh cũng hoàn toàn bị tuyết trắng bao phủ.
Vân Lang dùng chăn lông hươu bọc Vân Âm lại, một tay bế con, một tay cầm ô bằng giấy dầu rời tiểu lâu.
Đất Thục hiếm có tuyết, Vân Âm lần đầu tiên nhìn thấy thế giới màu trắng khơi lên tò mò mạnh mẽ của trẻ con, nó không khóc nữa, đôi mắt linh hoạt đảo khắp nơi nhìn trận tuyết đầu tiên trong đời.
Vân Lang không thể dừng chân, chỉ cần dừng lại là con khóc, đi loanh quanh một hồi thấy cũng không ổn, y đành bế con đi tới nơi Trác Cơ ở.
Hai người gặp lại nhau đều không nói gì cả, không có lúng túng hay ngại ngùng, Vân Âm quay về lòng mẹ, lập tức ngừng khóc.
“ Nó quen rồi, nếu không nắm tóc ta, nó không chịu yên tĩnh.” Giọng Trác Cơ hết sức bình thản:
Vân Lang nhìn khuê nữ đưa hai tay ra nghịch tóc mẫu thân, thở dài:” Mẫu nữ liền tâm là thiên tính, không sao ngăn được.”
Nước mắt Trác Cơ lại rơi xuống bàn tay trắng trẻo của Vân Âm, quay mặt đi nghẹn giọng nói:” Vẫn nên ngăn thì hơn.”
Vân Lang ngẩn người:” Nàng nói thế là sao?”
Trác Cơ giọng thê lương:” Ly ông chúa không nên có một mẫu thân là thương cổ.”
“ Nàng nên biết, ta không bận tâm tới thân phận của nàng, vì thân phận ta cũng chẳng tốt lành gì, ta chỉ đang nỗ lực tẩy trắng nó mà thôi. Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần coi vui vẻ, có gì không thể, ta không quan tâm tới lời người khác đánh giá về mình, ba chúng ta có thể sống cùng một mái nhà, nàng thấy sao?” Vân Lang hết sức chân thành nói, y cứ tưởng rằng mình sớm quên nàng rồi, không còn cảm xúc gì nữa, đến khi gặp lại mới biết khác:
Trác Cơ vạn vạn lần không ngờ Vân Lang lại đưa ra đề nghị như thế, với thân phận của y hiện nay, với sự coi trọng của hoàng đế, bảo y có thể cưới công chúa hoàng tộc nàng cũng tin. Mắt ngây ra nhìn Vân Âm, nàng thì có phúc phận gì chứ, tất cả hẳn nhờ đứa con này, giọng càng thê lương: “ Nếu ta để ý tới lời người khác, năm xưa ở Thục đã không bỏ nhà theo Tư Mã Tương Như, ra chợ bán rượu.”
Vân Lang nhìn Vân Âm khoan khoái chơi đùa, thở phào, tới bên cạnh nàng ngồi xuống:” Vậy chúng ta quyết định như thế đi.”
Trác Cơ lắc đầu né tránh bàn tay đưa ra của Vân Lang:” Ngươi có thể mặt dày cưới vợ người, ta có thể vô sỉ tư thông với ngươi, hai chúng ta chẳng sao cả ... che mặt đi là qua ... Nhưng ... còn chúng ta thì sao, ta mong nó lớn lên vui vẻ, có thể ngẩng đầu cao ngạo ...”
Nói tới đó không ngờ rút ra một cái kéo.
Vân Lang kinh hãi, muốn đưa tay đoạt kéo, lại lo không may làm con bị thương, cuống lên nài nỉ:” Trác Cơ, đừng làm chuyện ngốc nghếch.”
Kéo lướt qua cổ Trác Cơ, nhưng không phải đâm vào họng mà là cắt một lọn tóc, bị Vân Âm nhanh tay tóm lấy, giơ lên đầu reo hò hoan hỉ.
Trác Cơ lấy lọn tóc trong tay Vân Âm, xoắn lại thành một cái nút rồi đưa trả khuê nữ đang vươn tay đỏi, cười nhẹ với Vân Lang đang ôm ngực thở dốc:” Người như ta, rất khó tự sát, dù thế nào, ta vẫn sẽ sống.”
Vân Lang thở hắt ra:” Kỳ thực chúng ta giống nhau, bất kể gặp chuyện gì đều mặt dày sống tiếp, chỉ có sống mới còn hi vọng.”
Trác Cơ bế Vân Âm đặt vào lòng Vân Lang, khẽ vuốt má nữ nhi:” Con xứng đáng được hưởng phúc phận nhân gian.”
Nói xong đi vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại.
“ Nàng có thể tới thăm con bất kỳ lúc nào, ta sẽ nói cho nó biết, nàng là mẹ nó, đứa con này của chúng ta sinh ra xui xẻo rồi, không sao, đã là con chúng ta, nó sẽ là đứa bé vô cùng kiên cường.” Vân Lang ở ngoài nói lớn:
Trác Cơ bịt miệng, ngăn không cho tiếng khóc phát ra, nàng biết, nhưng lời vừa rồi của Vân Lang phát ra từ tận phế phủ, không phải chỉ nói cho có, nhưng nàng không lên tiếng chấp nhận.
Vì toàn bộ tình cảm của Vân Lang đã chuyển giao cho nữ nhi rồi, hai người ở bên nhau một tuần hương, ánh mắt Vân Lang nhìn nàng bình đạm, không giống trước kia nữa. Nàng có sự kiêu ngạo của mình, cho dù lần nữa đi bán rượu, nàng cũng không cần ai thương hại mình ...
Vân Lang bế Vân Âm trở về tiểu lâu, có tóc của mẹ trong tay, Vân Âm vô cùng hoạt bát, chẳng mấy chốc lại quay sang chơi đùa với Đại Vương.
Bình Tẩu dù sao là cha mấy đứa con, sớm dự đoán được chuyện này, đợi Vân Lang rời đi tới gõ cửa phòng Trác Cơ hỏi:” Đại nữ, thế nào rồi?”
Trác Cơ ở trong nói vọng ra:” Bán xưởng đồ sắt đi, chỉ để lại mười sáu tâm phúc, giải tán tượng nô Trác thị, trả cho bọn họ thân phận tự do, cho họ ít tiền tài, để họ đi đâu thì đi.”
Bình Tẩu không hề bất ngờ với quyết định này, cho dù bây giờ xưởng luyện sắt danh nghĩa thuộc về Trường Bình công chúa, đám Công Tôn Hoằng, Chủ Phủ Yển không thể làm được gì nữa, song nếu bọn họ chỉ cần có chút dính dáng vào, sẽ khó sống yên lành, ông ta quan tâm chuyện khác hơn:” Không biết sau này Đại nữ có an bài gì?”
“ Đợi tuyết ngừng rơi, chúng ta rời Vân thị tới Dương Lăng, số vàng kia gửi tạm ở Vân thị, khi nào cần sẽ lấy.”
“ Đại nữ không nên lấy số vàng đó, với tích góp của ngươi cùng tiền bán xưởng luyện sắt đã đủ làm rất nhiều chuyện rồi.” Bây giờ tình hình khác rồi, Vân Lang rõ ràng cực kỳ yêu quý đứa con này, hơn nữa có vẻ tình cảm với Trác Cơ cũng chưa hoàn toàn dứt, Bình Tẩu vội khuyên:” Đại nữ, nhận số vàng đó, ân tình với Vân tư mã coi như đã tuyệt, lại bị người ta coi thường.”
“ Nhưng Vân Lang sẽ cao hứng, vừa rồi y bế Ngọc oa nhi tới chỗ ta, nhìn như rộng lượng, hai mắt y lại như phòng trộm ấy. Ta cho y toại nguyện, cho y hoàn toàn yên tâm.” Trác Cơ rất sợ Vân Lang sẽ nghi ngờ nữ nhi không phải con y, sợ y sẽ không yêu thương nó, nhưng thực tế cho thấy đó là lo sợ dưa thừa, ba người họ không có khả năng ở bên nhau, vậy nữ nhi ở cùng cha nó sẽ tốt hơn:
Những lời đó Trác Cơ nói ra không có bi thương, không ai oán, cái khí thế đó đã lâu lắm rồi ông ta mới thấy, từ cái thời nhìn thấy nàng bán rượu giữa chợ Thành Đô ...
Bình Tẩu ưỡn thẳng lưng lên, chỉ cần một người có đủ tinh khí thần thì cái gì cũng sẽ có.
…. ….