Hoắc Khứ Bệnh đội tuyết tới Vân gia, chẳng cần hỏi ai cũng biết tìm Vân Lang ở đâu, lên tiểu lâu hoa lệ, đưa cho Vân Lang một cái hộp gấm nho nhỏ, đợi sưởi ấm người rồi ngồi trên sàn trêu Vân Âm.
Vân Lang nhìn cái hộp một cái nói:” Thứ này ngươi nên để lại cho nhi tử ngươi mới phải chứ.”
Đây không phải là lần đầu tiên Vân Lang thấy cái hộp này, trước kia Vân Lang thiếu tiền, Hoắc Khứ Bệnh đem cái hộp đựng những món trang sức, châu báu mình thu được từ nhỏ đưa Vân Lang, để y mua đất.
“ Ta giữ lại một nửa, cho Vân Âm một nửa.” Cái mặt Hoắc Khứ Bệnh không phải thân thiện lắm, từ khi cầm quân càng ngày càng lạnh, càng uy nghiêm, vậy mà Vân Âm cười khanh khách không ngừng, nắm lấy ngón tay hắn duỗi ra rụt vào, chẳng hề sợ hãi:” A Tương bị bệ hạ triệu vào Kiến Chương cung rồi, đất phong của hắn có biến động.”
Vân Lang gật đầu, nếu Trường Bình không gấp thì tức là không phải chuyện nghiêm trọng, cứ đợi tin của hắn là đủ.
Hoắc Khứ Bệnh bế Vân Âm lên, động tác của hắn hết sức nhẹ nhàng:” Ý bệ hạ muốn đưa nó tới chỗ A Kiều nương nương, ngươi tính sao?”
“ Nương nương không nói, ta cũng mong nàng không bao giờ nhắc tới, nếu tiếp nhận tước vị ông chúa, con ta sẽ thành người hoàng tộc, tương lai chẳng may đem khuê nữ của ta đi hòa hiếu với Hung Nô thì sao?” Vân Lang cực kỳ nghi ngờ dụng tâm của Lưu Triệt:
“ Có gì khó chứ, ngươi chỉ cần giết sạch Hung Nô trước khi Tiểu Vân Âm trưởng thành là được.” Hoắc Khứ Bệnh kiêu ngạo nói:
Vân Lang nhìn Hoắc Khứ Bệnh một lượt:” Ngươi có vẻ phấn chấn lắm, có chuyện gì thế?”
Hoắc Khứ Bệnh nâng ngón tay chạm nhẹ vào cái mũi Vân Âm:” Ba ngày trước bệ hạ ở Kiến Chương cung nói với bách quan: Giặc có thể tới, ta cũng có thể tới.”
“ Là sao?” Vân Lang có linh cảm chẳng lành, hỏi vội:
Đế quốc Đại Hán nghênh đón thời khắc cường thịnh nhất của nó.
Thắng lợi ở chiến dịch Hà Sáo của Vệ Thanh đã xoay chuyển hoàn toàn cán cân lực lượng ở phương bắc.
Ngư Dương, Hữu Bắc Bình, Hán Châu, Thượng Cốc, Nhạn Môn Quan tới toàn bộ phòng tuyến phương bắc dài dằng dặc của đế quốc, những bộ tộc Hung Nô trước kia ngang nhiên chăn thả ở đó, giờ đã bắt đầu rút lui, tách biệt hẳn với người HÁn.
Thất bại ở Hà Sáo khiến quý tộc Hung Nô nhận ra, người Hán cũng có thể đánh vào thảo nguyên, hoang mạc, cũng có thể đánh bại bọn họ, cũng có thể cướp đi cừu dê của bọn họ.
Đại Hán hoàng đế Lưu Triệt nhạy bén phát hiện ra vấn đề này, vì thế mà phát ra câu "giặc có thể tới, ta cũng có thể tới."
Sau khi câu nói này phát ra, biên cảnh phương bắc dài hơn vạn dặm cũng bắt đầu ấp ủ đợt phản kích lớn nhất từ xưa tới nay.
“ Ngươi xem đi, từ sau năm Nguyên Sóc thứ hai cữu cữu ta tập kích Hà Nam, Hung Nô không cam tâm thất bại, trước sau cướp bóc Đại Quận, Nhạn Môn, Định Tương, Thượng Quận. Hữu hiền vương tấn công biên quân, sáp nhập Hà Nam, quấy nhiễu quận Sóc Phương, giết bắt dân chúng, tuy bị biên quân đánh lui, thế nhưng Đại Hán ta cũng tổn thất thảm trọng.”
“ Tám nghìn kỵ binh của Công Tôn Ngao ở Nhạn Môn Quan chỉ còn chưa tới ba nghìn, Tô Kiến ở Thượng Quận, Trương Thứ Công ở Định Tương đều tổn thất thảm trọng, phải về Trường An phục hồi.”
“ Nay người Hung Nô lui rồi, chính là lúc ta điều chỉnh biên phòng, A Lang, ngươi có muốn cùng ta thủ vệ một hiểm ải, chuẩn bị cho tương lai tập kích Hung Nô không?”
Vân Âm không ngừng nhún nhảy trên chân phụ thân, mặc dù tóc Vân Lang bị khuê nữ giật cho rối bù, còn giứt lấy một ít nắm trong tay, y vẫn không có cảm giác gì, vừa đỡ khuê nữ, vừa nhìn bản đồ quân sự Hoắc Khứ Bệnh trải ra.
Bản đồ có rất nhiều quan ải không tệ, nhưng ngón tay Hoắc Khứ Bệnh thì cứ vô ý chỉ vào Bạch Đăng Sơn.
Bạch Đăng Sơn rất nổi tiếng, ở ngay bên cạnh Bạch Đăng đạo, năm đầu Đại Hán, triều đình không chịu nổi sự quấy nhiễu của Hung Nô, cao tổ hoàng đế đích thân suất lĩnh hai mươi vạn đại quân xuất chinh, đầu tiên chiến thắng nổi tiếp, sau thừa thắng truy kích, tới thẳng một dải Lâu Phàn.
Khi ấy mùa đông, trời đổ tuyết lớn, lạnh lẽo vô cùng, quân Hán tuy bị lạnh rụng ngón chân ngón tay, nhưng thấy Hung Nô chỉ có tàn binh già yếu, còn thảm hơn quân mình, lòng càng thêm khao khát chiến thắng, bất chấp khuyên can, đuổi tới Bạch Đăng Sơn, kết quả trúng kế nghi binh của Hung Nô, bị vây kín trên Bạch Đăng Sơn bảy ngày bảy đêm, cạn lương cắt nước vô cùng nguy hiểm, may mà viện binh kịp tới giải vây.
Địa thế Bạch Đăng Sơn cực kỳ thích hợp cho Hung Nô tác chiến quy mô lớn, không thích hợp binh xa, quân bộ của Đại Hán, là đất thương tâm thực sự của quân Hán, mỗi năm sĩ tốt chết nơi đó không dưới vạn người, trong quân có bài ca bi thương: Người sống không vào Bạch Đăng đạo.
“ Bệ hạ không thích Công Tôn Ngao, ai cũng bảo phái ông ta tới Nhận Môn Quan là để trừng phạt. Bạch Đăng Sơn chiến sự còn thảm hơn cả Nhạn Môn Quan, Tả hiền vương, Hữu hiền vương lẫn bản bộ Thiền Vu đều coi đó là nơi luyện binh, cả quân ta cũng vậy, vậy mà ngươi dẫn mọi người đi Bạch Đăng Sơn à?”
Hoắc Khứ Bệnh cười, nhận lấy Vân Âm, để đứa bé nhảy trên lòng bàn tay mình, cả hai đều cười rất to:” Ta chưa bao giờ thấy Công Tôn Ngao đi Nhạn Môn Quan là một loại trừng phạt, ngược lại ta thấy đó là trao lệnh lúc lâm nguy. Lần này chuyện Công Tôn Tiến đả thương ta được bỏ qua rồi, bệ hạ không hề có ý chất vấn hay trừng phạt Công Tôn Ngao, giờ phong hiệu Phiêu kỵ tướng quân ban xuống, lại còn ngông nghênh hơn xưa.”
“ Bạch Đăng Sơn là nơi sỉ nhục của quốc triều, năm xưa cao tổ ở trên đó ngày đêm nơm nớp lo sợ, ở đó Mao Đốn viết thư đòi hoàng hậu của chúng ta tới Hung Nô thị tẩm, ta muốn rửa mối nhục này.”
Vân Lang thấy khuê nữ ôm cổ Hoắc Khứ Bệnh định trèo lên vai hắn, vội đỡ lấy đặt lên bụng Đại Vương, yêu thương nhìn cái đầu tròn tròn to hơn thân người, chân tay nhỏ nhắn mà chắn chắn khỏe mạnh, đang khoan khoái đập bộp bộp bụng Đại Vương, cười ngoạc cái miệng chỗ có răng có không, tựa hồ chẳng nghe thấy Hoắc Khứ Bệnh nói gì.
“ A Lang, ngươi không muốn chuyện Hung Nô bất ngờ tập kích như lần trước xảy ra chứ?” Hoắc Khứ Bệnh tung đòn sát thủ:
Vân Lang đang ôn nhu nhìn khuê nữ tức thì cứng người, sau đó nghiến răng:” Quân khốn kiếp.”
Hoắc Khứ Bệnh ngửa mặt cười lớn:” Ha ha ha, thức tỉnh rồi chứ gì, giờ thì ngươi có thứ phải bảo vệ. Chuẩn bị sẵn sàng, khai xuân chúng ta lên đường.”
“ Cái gì, ngươi chẳng phải vừa mới lập kế hoạch sao? Vì sao đã thực hiện nhanh thế?” Vân Lang biến sắc mặt, không phải vì sợ, vì hai cha con gặp nhau còn chưa được bao lâu, y không nỡ rời khuê nữ sớm như vậy:
“ Người làm tướng, đôi khi cần độc đoán chuyên quyền, thảo luận được mất là chuyện sau đại chiến.” Hoắc Khứ Bệnh biết Vân Lang băn khoăn cái gì:” Trước khi đi kiếm cho Tiểu Vân Âm một người mẹ không phải là xong rồi sao.”
“ Ngươi nói như dễ …” Vân Lang nói nửa chừng thì mắt sáng lên, tên khốn kiếp lần này nói được một điều hợp lý lắm, thế nên chuyển chủ đề:” Nói thế A Tương bị ngươi dọa chạy mất rồi chứ gì?”
“ Ngươi khỏi phải quản, dù sao hắn cũng không có lựa chọn nào khác, hắn mà không đi, tước vị sẽ có vấn đề. Triều đình vừa mới quyết định, vũ hầu nếu không có hàm tướng quân sẽ bị đoạt tước, còn văn hầu nếu như không cống hiến được ba nghìn vạn tiền, sẽ bị điều chỉnh đất phong.” Hoắc Khứ Bệnh vỗ vai Vân Lang một cái bóp mạnh, trận chiến lần trước chỉ là trò chơi, lần này hắn sẽ khiến thiên hạ phải biết tới Kỵ đô úy:
..... .....
Hôm nay dừng ở đây.