Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 337 - Q2 - Chương 121: Chúng Ta Ra Trận Vì Có Thứ Phải Bảo Vệ.

Q2 - Chương 121: Chúng ta ra trận vì có thứ phải bảo vệ. Q2 - Chương 121: Chúng ta ra trận vì có thứ phải bảo vệ.

Thời cơ gì chứ, Vân Lang hiện giờ không có chút hứng thú nào với chuyện này hết, cả thế giới của y bây giờ chỉ xoay quanh cô bé trước mắt mà thôi. Chỉ là đối phó với Hoắc Khứ Bệnh chưa xong thì phu phụ Trường Bình và Vệ Thanh lại tới.

“ Đã chuẩn bị xong nơi muốn đi chưa?” Vệ Thanh lúc nào cũng dáng vẻ thong dong nhàn nhã, cứ như đang hỏi Hoắc Khứ Bệnh đi đâu chơi xuân vậy:

“ Bạch Đăng Sơn ạ.” Hoắc Khứ Bệnh nhe răng cười:

“ A, lựa chọn được đấy, phòng tuyến được triều đình gây dựng hơn tám mươi năm dù sao cũng tốt hơn nơi khác một chút.”

“ Cháu chỉ sợ Hung Nô không tới thôi.”

Vệ Thanh hài lòng vỗ vai đứa ngoại sinh đã cao chẳng kém gì mình:” Chúng không tới thì chúng ta tới, qua rồi thời chỉ có chúng đánh chúng ta rồi.”

Nói tới đó quay sang Vân Lang:” Trận Hà Khúc, ta mang theo sáu mươi vạn súc sinh các loại, đi hai ngàn dặm đường, tổn thất chưa tới một thành, nhờ công lớn của móng sắt ngươi hiến lên. Bàn đạp hai bên cũng giảm bớt nỗi khổ khi hành quân dài ngày, coi như là điều tốt khác.”

“ Sở dĩ trước kia chỉ có bàn đạp một bên là vì thiếu đồng, tới khi đồ sắt khắp nơi rồi thì đã thành thói quen, không ai nghĩ tới trang bị hai bàn đạp, có thể thấy tư duy đi vào lối mòn nguy hiểm thế nào, Vân Lang, ngươi luôn có ý nghĩ khác lạ, sẽ bổ xung tốt cho Bệnh Nhi.”

Khác hẳn Hoắc Khứ Bệnh chưa mở mồm ra đã khiến Vân Lang nơm nớp lo sợ, chuyện nguy hiểm từ trong mồm Vệ Thanh nói ra như nói chuyện nhà, khiến người ta thấy yên tâm một cách khó tin.

Đây mới là phong độ đại tướng.

Chẳng trách người Hán chỉ cần nghe thấy tướng lĩnh quân là Vệ Thanh thì chuẩn bị chúc mừng thắng lợi từ trước.

“ Quân nhân thì thế nào cũng phải xuất chinh, đó là thiên mệnh của chúng ta, không thể kén chọn, nếu nghĩ rằng quân nhân lên trận giết địch vì muốn phong hầu trên lưng ngựa thì quá nông cạn. Vân Lang, ngươi chưa tới biên cảnh, chưa chứng kiến tàn độc của Hung Nô, tất nhiên cho rằng chiến sự không phải chuyện tốt, điều ấy có thể hiểu.” Vệ Thanh thấy Vân Lang không có mấy phản ứng thì nói thêm:” Ta tin ngươi mà chứng kiến bách tính biên cương sẽ không nghĩ thế đâu, nhiều người ra trận vì muốn quân công nghiệp tích, tới đất biên rồi sẽ thấy nó chỉ là trò cười mà thôi, chúng ta ra trận vì có thứ phải bảo vệ, ta tin ngươi sẽ hiểu.”

Hoắc Khứ Bệnh nghe vậy có chút ngượng nghịu, không còn bộ dạng hớn hở như trước.

“ Nên nhớ, tất cả những thứ các ngươi đang hưởng thụ bây giờ là máu xương của vô số người đã ngã xuống.”

Câu này của Vệ Thanh đầy đủ sức nặng, khiến hai thiếu niên phải trầm mặc suy ngẫm.

“ A Tương sẽ đi Bạch Đăng Sơn.” Trường Bình bế Vân Âm, vừa đánh giá mức độ giống nhau của hai cha con, vừa thông khoái quyết định vận mệnh của Tào Tương:

Vệ Thanh có điểm hay, tất nhiên có điểm không hay, ở cùng ông ta lúc nào cũng nói binh pháp, dù là ăn lẩu dê cũng thế.

Nước sôi cho thịt dê vào, ăn hết thịt dê thì nước sôi biến thành canh thịt dê, cho đậu hũ, váng đậu, cải thảo nữa vào, rau quện mỡ và vị ngọt của thịt, chín tới, ăn vừa tươi vừa ngọt, cuối cùng dùng nước canh ăn mỳ, kết thúc một bữa lẩu tuyệt vời.

Ăn lẩu giống nghi thức ấy, trình tự không được phép sai lệch, cho dù Trường Bình muốn nấu đậu hũ ngọt trước khi ăn thịt dê cũng không cho.

Nếu Vệ Thanh thích tuân theo binh pháp thì Vân Lang còn chịu được, Trường Bình cứ làm bừa theo ý thích, cơ mặt y co gật liên hồi, nhìn nàng vớt đầu hũ trong nồi ra, thổi nguội cho vào bát nhỏ cho Vân Âm, y chỉ muốn cướp lấy.

“ Không được, nó mới ăn sữa mẹ, trước khi sữa mẹ tiêu hóa hết, không thể ăn thứ khác.” Vân Lang giữ tay khuê nữ, sợ nó nuốt một cái hết luôn miếng đậu, bây giờ ăn đậu thì phá hỏng vi khuẩn hữu ích trong sữa mẹ:

“ Nói linh tinh, nó có tám cái răng rồi, có thể ăn cơm, chỉ trẻ con nhà bại gia mới ăn sữa tới hai năm. A Tương mười tháng đã bắt đầu húp cháo, chiều con cũng không được chiều như thế.”

“Nhưng …”

“ Ngươi sinh con bao giờ chưa?”

Một câu nói đầy vẻ khinh bỉ của Trường Bình khiến Vân Lang cứng họng.

Mà thực tế cũng cho thấy, Vân Âm thích ăn cơm hơn là bú sữa.

Vân Lang không có sức lực cũng như năng lực dựa vào phương pháp nuôi con đời sau để nuôi dưỡng đứa bé như thiên sứ này.

Vân Âm sau khi ăn no được phó phụ đưa đi tắm, rồi đặt vào nôi ngủ ngon lành, đối với trẻ con bằng này tuổi mà nói ăn xong đi ngủ là quan trọng nhất.

Rượu gạo đun trên bếp lò nhỏ thời gian dài không ai uống, bình sắt bốc tỏa hơi trắng, mùi rượu ngào ngạt.

Vân Lang cách cửa sổ nhìn khuê nữ ngủ, thực sự không nỡ rời mắt khỏi nó dù chỉ một giây, nhưng những lời Vệ Thanh nói khiến y phải động lòng. Duỗi hai chân, rót chén rượu nóng đặt trên ban công phủ lớp tuyết dày, rất nhanh, chén rượu bằng gốm khiến lớp tuyết bị khoét cãi thành động tuyết.

Nhấc chén rượu ra, nhiệt độ vừa vặn.

Hoắc Khứ Bệnh cứ cầm chén rượu mãi làm nó từ ấm thành lạnh, thở dài:” A Tương đang rất do dự.”

Vân Lang gật đầu, trong bốn người bọn họ thì Tào Tương có gánh nặng rất lớn, tước vị cao, kỳ vọng cũng cao, bao nhiêu người đang trông đợi vào hắn, mà từ sau trận chiến ở đất Ngọa Hổ, tên này đã có ý chán ghét chiến tranh, chẳng qua là phải răng mà chịu thôi.

“ Ngươi sẽ đi với ta một chuyến chứ?” Chủ tướng căn bản không cần trưng cầu ý kiến của thuộc hạ, quan hệ của họ đặc thù, Hoắc Khứ Bệnh không muốn ép Vân Lang:

Vân Lang thở dài:” Ừ, nghe cữu cữu ngươi nói như thế, ta thấy ít nhất cũng phải nên đi một chuyến xem thế nào, sư môn ta tối kỵ việc ngồi một chỗ suy đoán, tất cả lấy chân bằng thực cứ ra nói chuyện. Chỉ là không đành lòng để lại Vân Âm, vừa mới đoạt nó khỏi tay mẫu thân, muốn ở bên chăm sóc nó vài năm, không ngờ phải đi sớm như vậy.”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu: “ Cũng vì có Vân Âm ngươi mới đi được, nếu không cả đời ngươi chỉ quanh quẩn ở vùng Trường An này thôi.”

Vân Lang uống cạn luôn chén rượu, y cũng biết thế, Lưu Triệt không yêu tâm về y, nhưng không để người khác dùng y, cứ nghĩ nếu y sang các nước chư hầu thì hậu quả sẽ là gì? Cuộc tranh đấu giữa triều đình, Nho giáo và Bách gia cũng đang ngày một khốc liệt.

Hoắc Khứ Bệnh kéo áo choàng khoác lên người, đưa tay vốc một nắm tuyết lên:” Cữu cữu ta nói tuyết trên thảo nguyên còn lạnh hơn ở đây nhiều, mỗi năm tướng sĩ ở Bạch Đăng Sơn về, bọn họ kiêu ngạo nhất không phải là giết được bao nhiêu địch, mà khoe mình còn chân tay hoàn chỉnh.”

Vân Lang không thấy đáng tán thưởng gì hết.” Đó là một đám ngốc, Kỵ đô úy chúng ta dùng găng tay cả năm rồi mà chẳng biết.”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu, uống hết số rượu còn lại, rót thêm chén nữa, đặt trên tuyết đợi lạnh:” Ngươi có biết dữ tử đồng bào là gì không?”

Đồng bào? Hai chữ này quen thuộc tới mức người ta mặc nhận mà chẳng suy nghĩ gì, Vân Lang cũng thế:” Là quan hệ giống ta và ngươi.”

“ Năm xưa quân ta quân bị không đầy đủ, tướng sĩ chỉ có một bộ áo bào chống lạnh thôi, khi thời tiết quá lạnh, tướng sĩ cởi áo bào trên người ra, choàng lên những người ở ngoài cùng, những người còn lại trần truồng được các huynh đệ vây quanh sưởi ấm. Áo bào không phải thuộc về một người, mà nó thuộc về tất cả mọi người, đó là lai lịch của chữ đồng bào đấy.”

Bình Luận (0)
Comment