Té ra hai chữ đồng bào quen thuộc lại có ý nghĩa sâu xa như thế, một câu chuyện cảm động, nhưng Kỵ đô úy không cần, thời gian qua Vân gia gop góp được rất nhiều lông gà lông vịt, chỉ cần nhồi vào trong áo kép, khâu thêm vài đường chỉ, sẽ vô cùng ấm áp, hơn quần áo bình thường nhiều, chẳng qua là không đẹp.
Thấy Vân Lang không đáp lời, ánh mắt cứ nhìn phòng trong, nơi đặt nôi của Vân Âm, Hoắc Khứ Bệnh liền nói:” Ta đảm bảo với ngươi, chúng ta chỉ đi một năm thôi.”
Vân Lang khẽ lắc đầu:” Đừng có hứa bừa, đây không phải chuyện một thiên tướng như ngươi có thể quyết định, ta không nỡ nhưng ta theo ngươi, không cần lo ta đổi ý, ngoài ra chúng ta không cần dân phu đi theo.”
“ Tất nhiên rồi, không có dân phu níu kéo, chúng ta có không gian hoạt động lớn hơn nhiều. Ta càng không thích trong quân doanh lại xuất hiện đám bách tính quần áo lam lũ, quân doanh là của quân nhân.” Hoắc Khứ Bệnh luôn có niềm kiêu hãnh rất cao với nghề nghiệp này:
Mặc dù không cố ý uống rượu, rượu cứ bất giác vơi đi, tuyết trắng phau phau, chỉ cần có chút ánh sáng chiếu vào là lóa cả mắt.
Lắc lắc cái bầu rượu rỗng không, Hoắc Khứ Bệnh đặt xuống vặn mình:” Tuyết ngừng rơi ta thành thân, nhớ tới uống rượu nhé.”
Nói rồi lảo đảo rời đi.
Vâm Âm khóc, lại đái dầm rồi, nhũ nương luôn luôn túc trực bên cạnh thay tã cho nó, nó lại ngủ tiếp. Vân Lang đi tới nằm ở cái giường bên nôi, ánh mắt hiền từ nhìn Vân Âm, cứ nghĩ có con rồi, sẽ trở nên nhát gan, sẽ càng cẩn thận hơn, không ngờ có vẻ bản thân cường đại hơn nhiều, mọi kế hoạch y tính toán trước đó, bây giờ phải thay đổi hết ...
Trước khi đại sự chân chính phát sinh đều không có mấy dấu hiệu, chuyện có quá nhiều dấu hiệu thì sông tính là đại sự nữa.
“ Sau khi tuyết ngừng rơi, Khứ Bệnh sẽ thành thân, nhà nữ nhi của nhà Ngạn Đầu hầu Trương Thứ Công.” Vân Lang đi tới bắc viện đứng dưới gốc thông tuyết, nói với Tống Kiều đang chỉnh lý dược liệu:
“ Sư huynh nói chuyện đó với muội làm gì, muội không thích hợp tham dự hôn lễ của Khứ Bệnh.” Tống Kiều chỉ mặc một bộ trang phục bằng vải gai thô, đầu đội mũ che tuyết, khuôn mặt trái xoan thanh tú dịu dàng hết sức phù hợp với khung cảnh tuyết trắng, chiếc mũi nhỏ lạnh cóng đến ửng hồng trông thêm phần đáng yêu:
“ Không phải ta định mời muội đi, mà định hỏi muội, muội có ý thành thân không?”
Tống Kiều run tay:” Huynh có ý gì?”
Vân Lang tiến tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh giá của Tống Kiều, chân thành nói:” Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, sư muội nếu muội không phản đối, ta sẽ nhờ trưởng bối lo liệu tam môi lục chứng, sau đó chọn ngày lành đón muội vào nhà.”
Cho dù Tống Kiều từ nhỏ tính cách điềm đạm, lúc này cũng lúng túng không biết phải làm gì, nhìn sắc mặt Vân Lang hết sức chân thành chứ không phải mồm mép trêu ghẹo mình, rụt tay nói:” Nay Vân thị còn đang hỗn loạn, sư huynh lo mình chưa song, còn có thể chất thêm gánh nặng sao?”
Phản ứng của Tống Kiều không quá mạnh mẽ làm Vân Lang thêm tin tưởng:” Muội nói tới chuyện sư môn phải không? Sư môn bỏ rơi chúng ta, sao chúng ta không tự mở sư môn của mình. Sư muội, ta vốn đợi trong nhà ổn định sẽ mở thư viện dạy học, đem học vấn của Khoa Kỹ Tây Bắc truyền khắp thiên hạ.”
Tống Kiều ngạc nhiên:” Huynh muốn đem học vấn sư môn dạy cho thế gian?”
“ Sao lại không, chỉ cần là người muốn học, có tư chất để học là ta sẽ dạy, có học vấn, không truyền dạy lại đem ẩn dấu trong thâm sơn sợ người ta biết, khiến bao nhiêu thứ tốt đẹp đều theo người chết xuống lòng đất, nếu thế chúng ta nghiên cứu học vấn có ích gì?” Đó là lý do bề ngoài, trước kia Vân Lang không tính tới chuyện này, y chỉ muốn ngao du thiên hạ, giờ có Vân Âm rồi y phải vũ trang để trở nên cường đại:
“ Vì sao lại là muội?” Chuyện quá đột ngột, Tống Kiều không sao thích ứng, lại không chịu nổi ánh mắt nồng nhiệt của Vân Lang, lùi lại vịn vào bàn thuốc:
“ Trừ sư muội ra, muội nhìn quanh còn có ai thích hợp hơn không?” Vân Lang nói chắc nịch:
“ Chỉ vì muội thích hợp sao?” Sắc mặt Tống Kiều trở nên khó coi:
“ Muội lại nhìn quanh, còn có ai thích hợp với muội hơn ta không?” Vân Lang lại chỉ bản thân: “ Sư môn ta chú trọng thực tế, khi bài trừ đi những nhân tố không có khả năng nhất, vậy còn lại là nhân tố thích hợp nhất, hoặc có thể nói là gần thích hợp nhấp.”
Tống Kiều ngực phập phồng, càng nghĩ càng thấy hoang đường:” Huynh dùng cách đó để tìm thê tử sao?”
Vân Lang bước tới gần Tống Kiều, lần nữa kéo tay nàng nắm lấy:” Dù thế nào hai chúng ta cũng tiếp xúc một thời gian rồi, muội biết tình cảm của ta, huống hồ ta thấy con người mình cũng không tệ, gả cho ta thế nào cũng tốt hơn gả cho người không quen biết.”
Trước sự tấn công dồn dập của Vân Lang, Tống Kiều trở tay không kịp:” Sư huynh ... cho muội cân nhắc đã.”
Vân Lang gật đầu ngay hớn hở nói:” Muội cứ thong thả nghĩ, ta đi chuẩn bị hôn sự.”
Thế còn bảo để mình nghĩ nữa, Tống Kiều rụt tay lại, giận dỗi nói:” Không nhanh vậy đâu.”
“ Sau khi kết hôn sẽ chậm lại, ta nhất định sẽ làm muội hạnh phúc.”
Nhìn ở bất kỳ phương diện nào, Tống Kiều cũng là nhân tuyển thê tử tốt nhất, nàng chững chạc, điềm đạm, tính cách ôn nhu dịu hiền, nàng là một y giả sẽ chăm sóc tốt cho Vân Âm, nàng còn là người sơn môn hết sức môn đăng hộ đối với thần phận kỳ dị của Vân Lang, còn về phần tình cảm thì giờ đây Vân Lang có suy nghĩ khác rồi.
Nếu trước kia y muốn hai người thong thả phát triển tình cảm, tới khi chín muồi mới tiến tới hôn nhân, nhưng sau khi kết hôn sẽ thế nào, y chưa nghĩ nhiều.
Giờ Vân Lang lại suy xét tới cuộc sống sau hôn nhân trước rồi mới tìm người thích hợp, y nhận ra một thứ quan trọng hơn tình cảm, đó là trách nhiệm, y tin mình có thể mang tới cho Tống Kiều cuộc sống hạnh phúc hơn với bất kỳ nam tử nào ở Đại Hán này, nàng cũng là nhân tuyển thích hợp nhất.
Và quan trọng nhất, Vân Âm cần một người mẹ, Vân Lang không muốn khuê nữ lớn lên không trọn vẹn.
Sau ba ngày tuyết lớn, mây tan trời trong xanh, Trác Cơ cũng lên đường, đi cùng nàng còn có gia thần, gia phó, nàng đi thậm chí không tới gặp Vân Âm.
Vân Lang tiễn chân hai dặm mới biết Trác Cơ tới Dương Lăng ấp, còn Bình Tẩu an gia ở Phú Quý trấn.
“ Nếu nàng muốn thăm con thì có thể tới bất kỳ lúc nào, cho dù muốn đón con đi ở cùng thời gian ngắn cũng không sao.” Vân Lang cho rằng Trác Cơ là mẫu thân của Vân Âm thì có quyền thăm con của mình, quan hệ thiêng liêng đó không thể vì những thứ lộn xộn kia mà thay đổi, đó là thứ quan hệ thuần túy nhất trên đời.
Có điều loại tư duy vô cùng đơn giản ở đời sau, thời Hán này lại trở thành quỷ dị, Vân Lang chỉ cần quyền nuôi dưỡng trở nên rất đáng ngờ.
“ Không đâu, ta gặp nó thêm một lần nó chỉ xui xẻo thêm một phận, có điều ta có thể lén lút gặp nó không? Sẽ không để nó phát hiện đâu.” Sự quật cường sự kiêu ngạo của Trác Cơ không dùng được với con mình, đối diện với con, nàng đặt mình địa vị thấp kém tới gần như đã ném xuống đất:
Vân Lang vỗ cửa xe:” Quang minh chính đại mà tới là được, chuyện giữa hai chúng ta nghe tuy hoang đường, nhưng chẳng có gì mà không thể nói ra, dù sao ở thời khắc đó, cả hai chúng ta đều si mê, Vân Âm sinh ra là kết tinh tình cảm của chúng ta.”