Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 339 - Q2 - Chương 123: Quách Giải Phản Kích.

Q2 - Chương 123: Quách Giải phản kích. Q2 - Chương 123: Quách Giải phản kích.

Khuôn mặt trắng bệch của Trác Cơ thêm một tầng hồng, không chịu nổi lời tình tứ lộ liễu kiểu này, nàng cũng chẳng hiểu khi đó vì sao mình phóng túng như vậy, ban đầu người chủ động là Vân Lang, về sau nàng mới là người nhiệt tình buông thả.

Trác Cơ nói lảng đi: “ Nghe Bình Tẩu nói, ngươi chuẩn bị cưới nữ tử tên Tống Kiều?”

Vân Lang gật đầu xác nhận: “ Đúng vậy, tìm đi tìm lại chỉ có nàng ấy thích hợp nhất, nếu nàng ấy không phản đối, ta thấy chuyện này không tệ.”

Trác Cơ cười buồn:” Tìm phu nhân sống cùng cả đời, chọn người ngốc chút thì hơn.”

“ Không sao đâu, từ nhỏ ta đã xui xẻo quen rồi, chịu đựng chút là được, nàng cũng học làm quen đi, trong lòng nếu như có chuyện khó chịu thì cứ nhân lúc không có ai chửi sau lưng vài câu, dù dựa theo hình dáng của ta làm một người nhỏ, cả ngày dùng kim đâm cũng không sao. Chỉ cần nàng thấy hả giận thì làm sao cũng được, đừng biến mình thành oán phụ.”

“ Ai là oán phụ, ngươi đừng mơ.” Trác Cơ đang bị mấy lời đầu của Vân Lang làm cảm động đến nhũn người, nghe câu sau thì nghiến răng:” Ngươi là tiểu nhân chân chính.”

Vân Lang hạ thấp giọng, giọng có chút chớt nhả:” Ta chỉ làm tiểu nhân với nàng thôi, đối với người khác ta làm việc rất chú ý đấy.”

“ Khốn kiếp.” Trác Cơ mắng một tiếng, thúc giục mã phu đi nhanh, không muốn nhìn mặt Vân Lang thêm nữa:

Bình Tẩu đi tới sau Vân Lang, chắp tay:” Lần này Bình mỗ và Đại nữ làm việc đều không thỏa đáng, để chuyện rắc rối thành thế này. Vân tư mã là người tốt, Bình mỗ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.”

Vân Lang hừ một tiếng:” Làm người tốt luôn thua thiệt, chẳng hay ho gì cả.”

Bình Tẩu biết tâm tình Vân Lang lúc này rất tệ, không dám nói thêm:” Mỗ mang cho ngài một nghìn cân lá trà, thử nghiệm cách bào chế mới, mùi vị thơm mát hơn, cái bánh trà tư mã làm, vị không tốt.”

Vân Lang đưa mắt nhìn Trác Cơ đi xa, lòng không khỏi có chút buồn mang mác, như chính y thừa nhận, đã có khoảng thời gian si mê nàng, hai lần ngỏ ý muốn giữ nàng lại bên cạnh, nhưng đáng tiếc lúc y nói ra thì thời điểm đều không thích hợp lắm, hai người bọn họ có duyên mà không có phận:” Ông cứ để bánh trà vài năm rồi đem thử thì biết.”

“ Có vẻ tư mã rất am hiểu thứ này, không giống vừa mới thăm dò.” Bình Tẩu hồ nghi:

“ Ông biết quá nhiều rồi đấy.”

“ Đã như vậy, mỗ liều mình hỏi thêm rồi ngài diệt khẩu cũng không muộn, sao ngài vội thành thân như thế?”

“ Khai xuân ta phải đi tuất biên.” Vân Lang không muốn nói quá thấu, nói chuyện với Bình Tẩu không cần, xe của Trác Cơ đi qua chỗ rẽ, xoay người bỏ đi:” Mạng già của ông tạm để đấy đã ...”

……. ……….. ………..

Phú Quý trấn bị tuyết trắng bao phủ vô cùng đẹp mắt, trên nóc nhà, trên cành cây đều treo băng tuyết trắng muốt, đẹp thì đẹp, trời lạnh tới đó khiến không ai muốn đặt dù chỉ một chân ra ngoài, chỉ có đám trẻ con tinh lực luôn dư thừa đứng rình rập rung cành cây họa hại người khác bị tuyết rơi lên người.

Thân khoác áo choàng lớn, Quách Giải đeo trường kiếm, bước như sao băng trên phố chợ.

Vươn tay tóm lấy hai đứa nhóc chơi ác thành công, đá đít chúng mấy cái, bọn trẻ con bỏ chạy tán loạn, cha mẹ chúng đứng bên nhìn, không có ý kiến gì với cảnh ngộ của con mình, lại còn cùng vài người bên đường nhìn chúng bêu xấu.

Trời càng lạnh thì than bán càng tốt, sản nghiệp lớn nhất của Phú Quý trấn là mua bán than đá, vì thế hai bên đường là những đống than chất thành ngọn núi nhỏ, tạo thành đối lập rõ ràng với tuyết trắng.

“ Chớ có trộn lẫn sỏi than vào than đá, Phú Quý trấn mua bán không gian dối lừa gạt, đừng có vì chút lợi nhỏ xíu mà phá hỏng bát cơm của tất cả mọi người.” Quách Giải đi qua từng đống than, vừa kiểm tra than vừa lớn tiếng quát:

“ Sao có chuyện đó chứ ạ, mọi người vào núi là để vác than đá chứ không phải là vì sỏi than, chỉ có những kẻ không biết mới đi vác sỏi than về.”

Người bán than hai bên vâng dạ đáp lại, có người nhiệt tình còn biết rót nước nóng đem mời.

Quách Giải không chê nhà người ta bát thô canh nhạt, ngửa cổ uống hết còn biết khen bà nương trong nhà khéo tay.

Không có đám du hiệp đi theo, Quách Giải dễ dàng thân cận với người khác, nhất là khi hắn nhìn thấy một chiếc xe kéo than bị lún xuống bùn không ra được, lại còn hạ mình xuống dùng vai giúp người ta nâng xe lên.

Vẫy tay tiễn người kéo than, lại nhíu mày nhìn thương hộ bên cạnh.

Lập tức có hai thương hộ vội vàng chạy ra, dùng sỏi, đất vàng nhanh chóng lấp cái hố.

Quách Giải dẫm chân lên cái hố vừa được lấp bằng, nói với hai thương hộ tỏ ra xấu hổ:

- Một cái hố không lấp, sẽ có trăm cái hố không ai lấp, khi đó côn đường này hỏng rồi, xe lấy than không vào được, không ai làm ăn được gì nữa.

Thương hộ khúm núm:” Dạ dạ, nhất định sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa.”

Quách Giải hài lòng vỗ vai thương hộ:” Tiện cho người cũng là tiện cho mình, phải hiểu cái đạo lý này. Các ngươi có phúc đấy, huyện tôn vừa có quyết định, đó là chuyển xưởng luyện sắt quan doanh ở Dương Lăng ấp tới chợ than, chủ yếu sản xuất bếp lò, nồi sắt, ấm sắt và nông cụ. Luyện sắt cần than cốc, ta đi xem rồi, lò lớn trong xưởng luyện sắt là cái mồm lớn nuốt than, vụ làm ăn tốt sắp tới rồi.”

Thương hộ mới nghe thì mừng rỡ, nghe tới than cốc thì rầu rĩ.

Một người quen với Quách Giải nói:” Than cốc là sản nghiệp của Vân thị, chỉ người ta mới biết, chúng tôi không có bí phương. Hơn nữa Vân thị mua than đá chưa bao giờ giao dịch với chúng tôi, chỉ mua than của đám khổ lực, ngài nói lời này uổng phí rồi, dù phát tài là Vân thị mới đúng.”

Quách Giải cười:” Nghe nói Vân thị xưa nay là nhà luôn làm việc thiện, sẽ không chỉ biết kiếm tiền một mình, bất chấp mọi người sống chết đâu.”

Luyện than cốc nếu như không cần cân nhắc tới việc bảo vệ môi trường thì ai cũng có thể làm.

Xưởng luyện than cốc của Vân gia đặt dưới một ngọn đồi không lớn ở nơi xa nhất trong trang viên, đất vàng Quan Trung rất dễ đào được hầm, sao đó dùng đá chất lên là có được một cái hầm đá.

Để chưa lỗ thông khí, sau đó đem đốt than đá được rửa sạch, mới đầu là khói đen cuồn cuộn, đốt tới khi ống khói không bốc khói nữa thì đóng kín lại, than đá bên trong không có khống khí hỗ trở cháy bị tắt, thứ cháy còn lại là than cốc.

Thường thì than đá không thể luyện sắt, vì lưu huỳnh trong than đá ảnh hưởng cực lớn tới chất lượng sắt, nên phải dùng than đá.

Người Hán đơn thuần, cố chấp cho rằng Vân thị làm được thì bọn họ cũng làm được, qua vài lời khích bác đơn giản của Quách Giải, miệng lưỡi của đám thương hộ đỏ mắt vì tiền, cái mũ tranh lợi với dân bị chụp lên đầu Vân Lang.

Đông Phương Sóc sau khi tìm hiểu nguồn cơn chuyện này, Vân Lang cười suýt đứt hơi.

“ Không thành vấn đề, bọn họ có thể luyện than cốc, ta còn chưa quyền thế lớn tới mức không cho phép người khác làm. Nói với họ, cứ thoải mái mà làm, không cần hỏi Vân thị có đồng ý hay không, nếu bọn họ luyện được than cốc bán lại cho Vân thị, thứ đó nhà ta cần bao nhiêu cũng không đủ.”

“ Ngài không giận sao?” Thấy Vân Lang vui vẻ như thế, Đông Phương Sóc cũng không hiểu ra làm sao, hắn lo đám thương hộ Phú Quý trấn bị người ta xúi bẩy sẽ gặp họa:

Vân Lang hết sức thoải mái xua tay, bây giờ tâm cảnh của y đã khác xưa rất nhiều, suy nghĩ thoáng đạt hơn:” Giận cái gì, nếu ta vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà giận thì sớm bị giận chết rồi, ngươi không cần lo ta nói một đằng nghĩ một nẻo, ta thực sự không có ý kiến gì. Nếu nói có thì đó những người muốn luyện than cốc chuyển lò ra chỗ khác, cách xa Phú Quý trấn, nếu không nhiều người luyện than cốc thì nơi này không ai ở được nữa.”

Đông Phương Sóc nhận ra tâm tình Vân Lang đúng là không tệ, tiếp tục nói:” Họ không biết luyện than cốc ...”

“ Không biết không sao, công tượng nhà ta dạy họ cách làm, không cần thu tiền của họ, chỉ cần mỗi lò than cốc luyện ra cho ta một thành, không vấn đề gì chứ?”

“ Không được.” Đông Phương Sóc từ chối thẳng thừng:” Bọn ta sẽ bỏ tiền mua.”

Vân Lang nhíu mày nghĩ một chút rồi gật gù:” Vậy cũng được, một trăm cân vàng, dạy tới khi biết, không che dấu gì.”

Đông Phương Sóc có được đáp án vội vàng về Phú Quý trấn thương lượng với các thương hộ, dù sao một trăm cân vàng không phải nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment