Đông Phương Sóc rời đi, Vân Lang cũng phải lên đường rồi, hai ngày sau là đại hôn của Hoắc Khứ Bệnh, y không muốn bỏ lỡ ngày trọng đại này, ngoài ra lâu rồi không gặp Tào Tương, rất là nhớ.
Vân Âm rất thích đi chơi, lúc này nó đã lên xe trước bám lấy cửa sổ xe mở to đôi mắt đen láy nhìn thế giới bên ngoài, đợi xuất phát.
Vùng Quan Trung đất nóng, hôm qua tuyết còn trải khắp mặt đất, hôm nay đã tan quá nửa, chỉ có chỗ khuất là tuyết vẫn hoàn chỉnh.
Lần tham dự hôn lễ của Hoắc Khứ Bệnh này là lần đầu tiên Vân Lang xuất hiện ở buổi tụ hội của huân quý, Lương Ông, Lưu Bà đều không thích hợp đi cùng, đành để tân quản sự Bình Già đi theo.
Đại hôn của Hoắc Khứ Bệnh mà chẳng thấy Trường Bình với Vệ Thanh có ý lên đường, vẫn tiếp tục cuộc sống không biết xấu hổ ở Vân gia, Vân Lang không dám hỏi, nếu hỏi sẽ bị Trường Bình mắng thành ngu xi đần độn.
“ Hai ngày nữa Khứ Bệnh thành thân.” Vân Lang trước khi lên xe lại tới Bắc viện, cười híp mắt nói với Tống Kiều:
Tống Kiều lờ đi như không nghe thấy, tiếp tục thái thuốc, cả Tô Trĩ lần này không nói năng gì, khiến Vân Lang trơ cái mặt ra đó cũng thấy ngại.
“ Mùa đông thành thân là tốt nhất đấy.” Vân Lang tiếp tục mặt dày mày dạn nói:
Tô Trĩ liền mắc bẫy, con mèo nhỏ tò mò ngẩng đầu lên:” Muội thấy rất nhiều người thành thân vào mùa đông, vì sao thế?”
“ Thứ nhất, mùa đông mọi người đều rảnh rỗi, thứ hai nếu mùa đông hoài thai em bé thì mùa thu năm sau sẽ sinh nở, vừa vặn thu hoạch xong, lương thực sưng túc, có thể đảm bảo em bé ...” Vân Lang còn đang thao thao bất tuyệt thì Tống Kiều ông tai bỏ chạy, làm bộ mặt nghiêm túc thần thánh nói với Tô Trĩ mặt đỏ au:” Đây là học vấn, lúc nói tới học vấn thì đừng nghĩ linh tinh biết không hả?”
Tô Trĩ nhổ phì một cái rồi đuổi theo sư tỷ.
Lương Ông nãy giờ thập thò ở cổng vòm chờ đợi, Vân Lang vừa mới rời Bắc viện là tới gần nói nhỏ:” Gia chủ, hôm qua Lưu Bà đo áo cho Đại nữ Tống gia, đại nữ không từ chối. Hôm nay lão nô chuẩn bị mời đại nữ chọn trang sức, đợi mọi chuyện đâu vào đó, Đại nữ sẽ tự nhiên gả tới nhà ta.”
Vân Lang sờ cằm hài lòng:” Được, thiếu gia của các ngươi không được người ta hoan nghênh cho lắm, muốn việc này thành thì các ngươi chịu khó bỏ công sức một chút.”
Lương Ông cười rõ gian:” Gia chủ cứ yên tâm, có lão nô và Lưu Bà ở đây, nhất định không làm hỏng chuyện, nhà chúng ta đúng là cần nữ chủ nhân.”
Vân Lang ném cho Lương Ông ánh mắt trông cậy vào ông, lên xe ngựa, Vân Âm đã chờ tới sốt ruột rồi đang la hét phá xe kia kìa.
Đường lớn ở Thượng Lâm uyển do hoàng đế thường đi nên cực tốt, đất được đầm rất chặt, chỉ cần bánh xe lọt vào rãnh là xe phu chẳng cần điều khiển ngựa, con ngựa cứ vậy tự động kéo xe tới Dương Lăng ấp, cuối cùng tới Trường An.
Xe ngựa Vân gia đi qua Phú Quý trấn, đám thương cổ hai bên đường dùng ánh mắt vô cùng bất thiện nhìn đội xe.
Bọn họ đã biết điều kiện Vân Lang đưa ra, nhưng không biết lựa chọn ra sao, một trăm cân hoàng kim cùng với mỗi lò một thành, đều không phải con số nhỏ, cũng xa kỳ vọng được lấy miễn phí mà Quách Giải gieo rắc vào trong đầu.
Bình thường bỏ tiền ra mua bí phương nhà người ta là điều hết sức hiển nhiên, người ta không bán cũng chẳng thể trách, bây giờ mọi chuyện biến vị.
“ Quả nhiên kẻ giàu thì bất nhân.” Một thương hộ khạc đờm nhổ phía sau xe Vân Lang:
“ Kích kiếm quán của Quách gia thu đồ không nhận tiền, vậy mà một cái bí phương luyện than đòi của chúng ta những một trăm cân hoàng kim, sao Vân thị chúng không đi cướp cho rồi.” Có người mở đầu liền có người phẫn nộ hưởng ứng:
“ Ta thấy chuyện này phải tìm Quách đại hiệp ra mặt, nếu không chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân thị vơ vét tiền tài.”
“ Nói đúng lắm, nói đúng lắm, đi tìm Quách đại hiệp thương lượng.”
Quách Giải nay khác phải Quách Giải xưa rồi, trước kia nếu như nói hắn chỉ là hào hiệp giang hồ, bị người ta chỉ trích rất nhiều.
Bây giờ Quách Giải là tấm gương của mọi người.
Không chỉ xây cầu làm đường, phủ tuất cô lão, ngay cả cường đạo bị xử quyết mùa thu cũng do chính hắn bỏ tiền thu xác chôn cất.
Mùa thu năm nay Phú Quý trấn xử quyết sáu mươi một cường đạo, nhiều hơn cả ở Trường An, đều là công của Quách Giải.
Đám du hiệp đi theo bị giải tán chẳng những không làm danh vọng Quách Giải hạ xuống, ngược lại còn tăng lên, rất nhiều du hiệp từ xa tới Phú Quý trấn chỉ để chắp tay với hắn một cái rồi lên ngựa đi.
Lần sau quay trở lại mang theo đầu một hai tên cường đạo, hoặc dùng thừng kéo mấy tên sau ngựa, ngang nhiên tới chỗ Đông Phương Sóc, nói là Quách Giải bắt được, chẳng cần tiền thưởng, tiêu sái vỗ ngựa mà đi.
Vì thế Quách Giải vẻn vẹn là một huyện úy, nửa năm đã giết hơn trăm tên cường đạo, danh chấn kinh sư.
Trương Thang sau khi đọc vô số tấu báo thỉnh công cho Quách Giải, cười tới độ suýt đứt hơi, coi đây là một chuyện cười kể với hoàng đế, không ngờ mặt rồng hớn hở suốt cả ngày.
Còn hỏi Trương Thang kế hoạch thánh nhân có thể thi thành ở nơi khác không?
Chuyện này Trương Thang phủ quyết ngay, chỉ cần bất cẩn một chút là trệch đường, Quách Giải ở Trường An, cho dù thành thánh nhân thực sự, sinh tử chỉ trong một ý niệm của hoàng đế, nếu nơi khác, Quách Giải sẽ là đại họa.
Vân Lang tất nhiên không biết đám thương cổ chửi sau lưng, càng không biết hoàng đế đã có hứng thú lớn với Quách Giải.
Hoắc Khứ Bệnh thành thân mới là đại sự hàng đầu.
Người Đại Hán thành thân kỳ thực không hề phức tạp, chỉ có sính lễ là không thể thiếu, mà sính lễ cũng không nhất định là nhà nam đưa nhà nữ, có thể là nhà nữ đưa nhà nam.
Thừa tướng Trần Bình khi thành thân chính nhờ được nhà nữ cấp cho rất nhiều tài vật, Trần Bình bần cùng dựa vào tài phú này lập nên sự nghiệp khoáng thế.
Khi đó gả nữ nhi là đầu tư nhân tài, chiêu này thời Tần nhờ Lữ Bất Vi mà vô cùng thịnh hành, tới thời Hán, lựa chọn một nữ tế bình dân có tiềm lực trở thành thủ đoạn vô cùng phổ biến của nhà huân quý khi gả nữ nhi thị thiếp sinh.
Tất nhiên không ai dám xỉ nhục Hoắc Khứ Bệnh như thế, vì vậy hắn cưới lão bà tốn rất nhiều tiền.
Không có tân lang đón dâu, không có chuyện bái thiên địa, sáng sớm một cái xe bích du từ trong nhà Ngạn Đầu hầu đi ra, tới thẳng hậu viện Hoắc gia.
Nghi lễ đón dâu sớm được Trường Bình làm rồi, giờ chẳng qua là tổ chức hôn lễ, ốc quán lễ (rửa tay), đối tịch lễ ( ngồi đối diện), đồng lao lễ ( ăn cùng nhau), hợp cẩn lễ ( giao bôi), giải anh lễ .
Vân Lang đến sớm, tân nương đến còn sớm hơn, trời vừa sáng là tới viện tử Hoắc gia.
Trước tiên là qua cửa Hoắc Khứ Bệnh đã, về phần lễ nghi ra sao thì Vân Lang không hiểu, chưa tới cửa đã thấy một lão già tóc trắng bạc phơ đứng trên đài cao dùng cái giọng kéo rõ dài ngâm gì đó mà người thường căn bản không nghe được, rõ ràng là đã lạnh tới nước mũi chảy đến cằm rồi mà vẫn say mê trong từ chúc phúc mỹ diệu.
Viện tử của Hoắc không lớn, trước sau cũng chỉ có ba dãy, chẳng thấy trang trí gì nhiều, đứng ở cửa đón khách là người trung niên mặt mày thanh tú.
Vân Lang bế khuê nữ xuống xe, chưa biết phải xưng hô với người tên Hoắc Trọng Nhu này thế nào thì ông ta đã nhiệt tình tới kéo tay luôn mồm "Vân gia tiểu lang" hết sức thân thiết.
Ra là phụ thân của Hoắc Khứ Bệnh, thế dễ rồi, Vân Lang cũng gọi "bá bá".