Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 341 - Q2 - Chương 125: Hôn Lễ Tệ Hại. (2)

Q2 - Chương 125: Hôn lễ tệ hại. (2) Q2 - Chương 125: Hôn lễ tệ hại. (2)

“ Ốc quán lễ sắp bắt đầu, tiểu lang có thể ở tĩnh thất nghỉ ngơi, đại nữ cũng không phải chịu phong hàn.” Hoắc Trọng Nhu hết sức nhiệt tình nói:

Vân Lang theo thị nữ tới một gian phòng có đặt lò sắt, giao Vân Âm cho nhũ nương ngồi trước cửa sổ xem khung cảnh náo nhiệt ngoài sân.

Rất lạ, không thấy nhiều khách khứa cho lắm, người đến thì nhiều lễ vật cũng vô cùng phong phú, nhưng dáng vẻ như có việc gấp qua loa vài câu rồi đi.

Đừng nói Vệ Thanh, ngay cả ba đứa nhi tử của ông ta cũng không thấy đâu, càng không nói tới đám hoàn khố Trương Liên.

Tào Tương tới sau đó một chút, vốn được an bài ở gian tĩnh thất khác, nghe nói Vân Lang tới, cái mặt hắn liền xuất hiện trước mắt Vân Lang.

Tên này trước tiên nhìn Vân Âm, sau đó nhìn Vân Lang:” Ái chà, giống hệt nhau.”

Người khác nói câu này thì là khen ngợi hoặc khách sáo, nhưng từ mồm Tào Tương nói ra, nó thành lời mỉa mai cực kỳ chướng tai.

Tào Tương thấy Vân Lang sầm mặt thì nghiêm túc nói:” Ngươi biết cái rắm ấy, vừa rồi ta lấy thân phận chủ nhân Tào thị Bình Dương hầu, thừa nhận đứa bé này là Đại nữ Vân thị, sau này viết vào ( Vãng lai phổ) của Tào thị, là một loại thể hiện hữu nghị thông gia. Ngươi nghĩ câu này ai cũng có thể nói chắc.”

Có khách tới, Hồng Tụ, nhũ nương bế Vân Âm vào gian trong.

Vân Lang chắp tay một cái coi như đáp lễ:” Khứ Bệnh đang làm gì thế, kiểm tra tân nương mà cần lâu thế à?”

“ Sao không lâu, một nam một nữ lỏa thể, không chỉ hắn kiểm tra người ta, người ta cũng đường đường là Đại nữ, phải kiểm tra Khứ Bệnh, kiểm tra qua kiểm tra lại, thời gian rất khó nói.” Tào Tương cười dâm tiện:” Ngươi thừa hiểu mà.”

Chuyện này Vân Lang lý giải, nam nữ chưa bao giờ gặp nhau, làm sao xác định thân thể hai bên không có vấn đề, đành thử nghiệm một chút.

“ Không chỉ có Trương thị đại nữ, còn có hai thị nữ lớn lên bên cạnh từ nhỏ, cho nên thời gian càng dài. À phải, đại nữ nhà ngươi cũng phải tìm bạn, nếu không muốn tìm trong nhà thì ta chọn cho hai đứa, sau này lớn lên cùng đại nữ.”

Vân Lang từ chối:” Kiếm bạn chơi thì được, không phải để sau này cùng gả một người.”

Tào Tương luôn chê bai Vân thị là cái nhà không có lễ nghi, bĩu môi nói:” Ngươi nói lý một chút được không, đây là truyền thống của huân quý, trừ khi con ngươi đem gả cho bình dân.”

“ Vậy thì tìm một thiếu niên huân quý chỉ thích một mình khuê nữ ta, tuy không nhiều, nhưng chịu khó tìm sẽ có, nếu thực sự không có, ta sẽ bồi dưỡng ra một đứa.” Vân Lang sao không nhận ra Tào Tương đang cố tình nói lan man, hình như tránh thương lượng chuyện tới Bạch Đăng Sơn:

Bên ngoài có tiếng chuông vang, sau đó khách khứa ít ỏi đến thảm thương tề tụ ở đại đường, quản sự cũng tới mời bọn họ ra đại đường quan lễ.

Lý Cảm tới sớm nhất, hắn bận giúp tiếp khách, lúc này mới đến gần Vân Lang, Tào Tương nói nhỏ:” Tối nay chúng ta đi cùng nhau, ta xem chừng chuyện này không thuận lợi đâu.”

Tào Tương luôn ưa chuyện náo nhiệt, hưng phấn hỏi:” Xảy ra chuyện gì thế?”

Lý Cảm nhún vai:” Trương thị nói thà ở chuồng ngựa chứ không muốn ở cái nhà danh không chính ngôn không thuận này.”

Bằng vào kinh nghiệm cá nhân, Vân Lang cứ nghĩ khi Nho giáo chưa thịnh hành thì người Hán tùy tiện lắm, không ngờ đại nữ Trương thị khắt khe vậy:” Ta có tiểu viện ở Dương Lăng, tới đó đi, coi như lễ vật tư tặng Khứ Bệnh, tối nay chớ để hỏng chuyện.”

“ Ta đi bảo hắn.” Lý Cảm gật đầu, sau đó như con cá luồn lách giữa bàn ghế trống vắng, chẳng mấy chốc không thấy đâu.

Tào Tương nghiêng người sang:” Khứ Bệnh không nhận tiểu viện của ngươi đâu, tên này ương lắm, ta đoán chừng Trương thị mà nói thế thì hắn sẽ đón lão bà tới chuồng ngựa quân doanh luôn. Khà khà, lão bà này của Khứ Bệnh cũng đáo để lắm đấy.”

Lúc này Hoắc Khứ Bệnh từ gian trong đi ra, theo sau hắn là nữ tử cao không thua kém là bao, mặt che khăn sa không nhìn rõ, nhưng hai thiếu nữ dìu nàng đi thì vô cùng tươi trẻ bắt mắt.

Ốc quán lễ là hai người cùng rửa tay, nước suối từ trong ống trúc chảy ra, qua tay hai người rồi chảy xuống chậu đồng.

Hoắc Khứ Bệnh trông chẳng có gì vui vẻ, ngược lại còn có chút tức giận, xem ra vừa nãy Trương thị làm khó hắn.

Đối tọa lễ là một cái bàn đỏ được đặt ngang hai người, hai thị nữ quỳ như tượng đất, Trương thị nâng đĩa lên ngang mày cho Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh ăn qua loa vài miếng coi như xong.

Đến đồng lão lễ rất đơn giản, phu phụ cùng ăn trong một cái bát.

Hợp cẩn lễ còn có chút sáng tạo, dùng lụa đỏ buộc hồ lô, mở thừng ra hồ lô chia làm hai nữa, lễ quan rót rượu ngọt vào hồ lô, hai người uống cạn. Hồ lô đắng, rượu thì ngọt, uống vào ý vị cùng nhau sinh hoạt, dù ngọt bùi hay cay đắng cũng đồng cam cộng khổ.

Lễ tiết cuối cùng rất thú vị, Trương thị cởi dải mũ đỏ giơ cao lên trước mặt khách khứa, biểu thị rằng hôn nhân này được gia tộc thừa nhận, mọi người chứng kiến, Hoắc Khứ Bệnh buộc lên hông.

Vậy là xong rồi, hôn lễ kết thúc trong không khí vô cùng tẻ nhạt, chỉ có tiếng cười lớn rất gượng gạo của Hoắc Trọng Nhu, đang lớn tiếng sai người bày tiệc đãi khách.

Vân Lang, Lý Cảm, Tào Tương được an bài trong tĩnh thất ăn uống, đợi Hoắc Khứ Bệnh tới.

Chỉ tuần hương sau, Hoắc Khứ Bệnh đùng đùng giận dữ đi vào, giật lấy bát rượu trong tay Vân Lang, uống liền ba bát rồi đặt sầm xuống bàn rống lên:” Ta muốn hưu thê.”

Biết trước nguồn cơn, Tào Tương cười:” Thử rồi hả, thấy Trương thị không hợp khẩu vị? Vậy thì huynh đệ tất nhiên giúp ngươi đưa hưu thư tới nhà Ngạn Đầu hầu.”

Hoắc Khứ Bệnh không thèm để ý tới lời linh tinh đó, tiếp tục nói:” Trương thị nói hôm nay thành thân ở Hoắc thị là đại sỉ nhục của nàng, nếu không phải vì mẫu thân ta cúi đầu, nàng thà tới chuồng ngựa trong quân doanh thành thân chứ không tới Hoắc thị ...”

Nghe vậy Vân Lang liền hiểu vì sao phu phụ Trường Bình cùng cả đám huynh đệ hoàn khố lại không ai tới.

Tiểu viện u tĩnh của Vân Lang không nhận, biệt việt xa hoa của Tào Tương không cần, cả trạch viện mới sửa của Lý Cảm cũng bị phu phụ Hoắc Khứ Bệnh cự tuyệt.

“ Muốn ở chuồng ngựa à, lão tử thành toàn nàng.”

Hoắc Khứ Bệnh bỏ lại một câu khô khốc rồi trở về hậu viện, chuẩn bị đem lão bà tân hôn của mình lên đường trong đêm, về ở chuồng ngựa quân doanh.

Tào Tương há hốc mồm đẩy Vân Lang một cái:” Can hắn đi, không cả đám thành trò cười bây giờ.”

Vân Lang bế khuê nữ chẳng hiểu gì cả cười cùng cha nãy giờ, cái dáng cười cha con nhà này rất giống nhau, rất đáng ghét:” Tướng quân ở chuồng ngựa có gì xấu, sau này nói không chừng thành giai thoại đẹp đấy.”

Lý Cảm cũng đấm bàn cười chảy nước mắt:” Khứ Bệnh tới chuồng ngựa ở kỳ thực không tệ, A Lang, nhà ngươi ở gần sai người dọn dẹp chuồng ngựa quân doanh đi.”

Vân Lang vỗ vai Tào Tương vẫn còn đứng ngồi không yên:” Đại trượng phu da ngựa bọc thây còn không sợ, sợ gì ở chuồng ngựa, yên tâm đi, đợi chúng ta tới Thượng Lâm Uyển, hẳn một cái biệt viện kiểu chuồng ngựa được tạo ra rồi.”

Tào Tương sực tỉnh vỗ tay:” Nếu thế ba chúng ta cũng không nên ở đây nữa, tới chuồng ngựa uống với Khứ Bệnh cũng không muộn.”

Bình Luận (0)
Comment