Mùa đông trời tối rất sớm, mặt trời vừa khuất sau núi là mặt đất đã tối đen.
Khách khứa ít ỏi chủ yếu là người phía Hoắc gia, nhiệt tình tới chỉ vì hi vọng có cơ hội tiếp xúc với các quý nhân, rốt cuộc chẳng thấy ai, ăn uống cũng chẳng còn hứng thú, đối phó qua loa một lúc cáo từ gần hết. Đến khi ba người Vân Lang cũng cáo từ, có thể thấy viên tư lại kinh niên cha Hoắc Khứ Bệnh vô cùng thất vọng.
“ Làm ba vị tiểu lang chê cười rồi.” Hoắc Trọng Nhu vẫn gượng mỉm cười, chỉ là từ nội trạch văng vẳng truyền ra tiếng chửi mắng ngoa ngoắt của phụ nhân làm nụ cười càng thảm hơn:” Hoắc gia là tiểu hộ, không nuôi nổi côn bằng cũng không chứa nổi cự kình, đạo lý này lão phu hiểu, nhưng nhiều chuyện không phải do lão phu hay Hoắc gia quyết được.”
Dù sao là phụ thân của bằng hữu, Vân Lang nói thêm một câu:” Hoắc công quá lo, chỉ cần Khứ Bệnh còn đó thì không sợ gì, hắn là đứa con có hiếu.”
“ Tiểu lang nói có lý, lời có lý thì phải nghe, Khứ Bệnh tiền đồ rộng lớn, vậy thì cũng nên nâng đỡ đệ đệ của nó.”
Hoắc Trọng Nhu vẫy tay với lão ma ma sau lưng, bà ta liền bế một đứa bé cho lên xe ngựa của Vân Lang, không đợi y nói gì, ông ta vỗ lên mông ngựa một cái:” Trời đã tối, không đi thì không rời thành được nữa, lão phu đã nhờ thành môn úy giữ cổng thành một canh giờ.”
Rồi chạy luôn như sợ Vân Lang trả lại đứa bé.
Xe ngựa Vân gia lăn bánh thì Hoắc Khứ Bệnh cưỡi ngựa đi rất ra, dù vậy vẫn có một phụ nhân đuổi theo chửi mắng hắn không ngớt.
Vân Lang kéo rèm xe nhìn người mẹ gần điên cuồng của Hoắc Khứ Bệnh, thấy phụ nhân này thực sự có dung mạo rất tốt chỉ là ánh mắt có phần hơi bất thường.
Phụ nhân biết là bằng hữu của nhi tử, coi như còn giữ chút thể diện, đứng lại nở nụ cười gượng gạo, không chửi bới nữa.
Ứng phó với người Hoắc gia xong xuôi, Vân Lang mới chú ý tới đứa bé mà lão ma ma nhét vào xe mình.
“ Hoắc Quang phải không?” Giọng Vân Lang chưa gì hơi run lên, nếu thẳng bé này thực sự đúng là người như y nghĩ, cho dù bị Hoắc Trọng Nhu lợi dụng, y cũng vui mừng:
“ Vâng ạ.” Thằng bé còn rất nhỏ, ngồi đó mắt mở to tò mò nhìn quanh, không sợ người lạ ngoan ngoãn đáp:
“ Mấy tuổi rồi?”
“ Năm ạ.”
“ Đọc sách chưa?”
“ Đang viết chữ trên cát.”
Vân Lang mừng rỡ như vớ được vàng, đúng là thiên mệnh mà, vừa tính toán mở sư môn truyền dạy kiến thức thì gặp ngay thứ báu vật này, gấp gáp ra tay:” Tốt quá rồi, tốt quá rồi, sau này ta sẽ là lão sư của ngươi, nào, bé ngoan, quỳ xuống dập đầu ba cái, từ nay ngươi sẽ là môn hạ của Khoa kỹ Tây Bắc.”
Hồng Tụ kinh hãi, thiếu gia hay khen nàng thông minh, cũng dạy nàng rất nhiều bản lĩnh sư môn, nhưng chưa bao giờ có ý thu nàng làm đệ tử, rốt cuộc thằng bé này có gì hơn người thiếu gia vừa gặp lần đầu đã muốn thu nhận.
“ Cha nói không được tùy tiện quỳ với người khác.” Ai ngờ thẳng bé bướng bình lắc đầu:
Ai dà, đúng là đệ đệ của tên khốn nào đó, Vân Lang không giận mà càng vui: “ Đó là người khác, còn ta là huynh đệ sinh tử với đại ca ngươi, khấu đầu với ta cũng không ủy khuất người. Cho này, bánh ngọt đấy, không dễ có đâu …”
“ Đại ca mang về nhiều lắm.”
“ Đó là do trù nương làm bừa, dùng để lừa người khác thôi, cái này do ta tự làm, có cả mứt, không giống cái ngươi ăn ... Nếu không thích thì còn có móng giò ...”
Xe ngựa đã đi rất xa, Tào Tương cưỡi ngựa cùng Hoắc Khứ Bệnh thấy xe ngựa của Vân Lang sáng trưng liền tò hò vén rèm xe nhìn vào trong, sau đó nghe thấy giọng ngọt tới rợn người của Vân Lang.
“ ... Tiểu Quang, Khoa kỹ Tây Bắc không giống như sư môn vớ vẩn đâu, vào sư môn ta, có thể giúp ngươi bay lên chín tầng trời, sóng vai với đại bàng, có thể lặn sâu xuống nước, bơi cùng côn bằng, còn ăn không hết những mỹ vị nhân gian ...”
Tào Tương nghe mà muôn nổi mụn toàn thân, vội vàng thúc ngựa tới gần Hoắc Khứ Bệnh rầu rĩ chẳng nói chẳng rằng:” Hỏng rồi, A Lang đang dụ dỗ đệ đệ ngươi bái sư đấy.”
Hoắc Khứ Bệnh đang ngơ ngẩn thất thân, nghe thế giật mình ngẩng đầu lên:” Hả, Tiểu Quang cũng tới à? Sao nó ở đây?”
“ Đúng thế, ta nhìn thấy cha ngươi sai người nhét Tiểu Quang lên xe ngựa của A Lang.”
“ Thế sao được, để ta phái người đưa Tiểu Quang về.”
Tào Tương giữ hắn lại:” Đừng, ta chưa bao giờ thấy A Lang nịnh nọt một ai, chắc y là nghiêm túc đấy, thêm nữa đây không phải chuyện xấu. Nghĩ đi, nếu đệ đệ của ngươi mà học được một phần bản lĩnh của A Lang thôi cũng đủ dùng cả đời rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh thấy cũng phải, trừ quân sự ra, Vân Lang không gì không biết, đệ đệ mình theo Vân Lang thì tất nhiên tốt hơn hẳn ở nhà, điều khiển ngựa tới gần xe ngựa Vân Lang gõ cửa.
Lập tức Vân Lang xuất hiện chặn kín cửa xe, lạnh lùng nói:” Bồi tiếp tân nương của ngươi đi, bớt quản chuyện của ta.”
“ Đệ đệ ta ...” Hoắc Khứ Bệnh chỉ trong xe:
Vân Lang buông lời độc ác:” Cánh cáo ngươi, dám phá hỏng chuyện tốt của ta thì không cần làm huynh đệ nữa.”
Rồi đóng sầm cửa lại.
Hoắc Khứ Bệnh chẳng hiểu chuyện gì, quay về nói với Tào Tương, Lý Cảm: “ Đúng là hết sức quỷ dị, ta không thấy trên người Tiểu Quang có gì thần kỳ, vì sao A Lang lại coi trọng như thế, người ta không phải vì ta mới thu nhận Tiểu Quang làm đệ tử, thậm chí ta thấy, y coi trọng Tiểu Quang hơn cả ta.”
Lý Cảm sốt sắng:” Ta về nhà bế nhi tử tới cho A Lang xem.”
Vân Lang tất nhiên coi trọng Hoắc Quang hơn Hoắc Khứ Bệnh rồi, nếu như nói Hoắc Khứ Bệnh chỉ là sao băng lóe sáng thì Hoắc Quang là mặt trời vĩnh hằng.
Hắn là nhà chính trị kiệt suất, hắn quả cảm quyết đoán, biết dùng người, mưu tính sâu xa, phế Lưu Hạ, lập Hán tuyên đế, khiến Hán thất chuyển nguy thành an, là nhân vật đảm lược có thể sánh với Tiêu Hà.
Hắn thay đổi chính sách vơ vét, phú thuế vô độ cuối thời Vũ đế, khiến Đại Hán trống rỗng trở thành thịnh thế thứ hai sau Văn cảnh, quyền lực khuynh đảo triều đình.
Tổng thể mà nói, muốn thúc đẩy một chuyện gì, hoặc là muốn cải biến điều gì, đều cần có người đủ thủ đoạn lẫn lá gan thực thi, Vân Lan thấy không ai có thể phù hợp tiếp nhận giáo dục của mình hơn Hoắc Quang nữa, càng không ai thích hợp giúp mình truyền bá học vấn hậu thế nữa.
Nhìn Hoắc Quang bị bánh ngọt, móng giò, gà nướng mua chuộc quy củ khấu đầu hành lễ bái sư với mình, Vân Lang cười rách miệng.
Giờ y đã hiểu vì sao Thái Tể tốt với mình như vậy rồi, đôi khi truyền thừa còn quan trọng hơn sinh mạng, so với việc có được Hoắc Quang, chút toan tính của Hoắc Trọng Nhu đâu đáng nhắc tới.
Cho dù hậu quả có nghiêm trọng hơn y cũng không bận tâm.
Vì đứa khai sơn đại đệ tử này của Khoa kỹ Tây Bắc, Vân Lang không ngại lên núi đao biển lửa.
Sức lực của một người quá nhỏ, cho dù người đó có cường đại tới mấy, khi đối diện với toàn bộ thế giới vẫn cứ nhỏ bé.
Vì thế Vân Lang cần cả đội ngũ quy tụ xung quanh, y phải trở nên cường đại, nên y mới thấy Tống Kiều là nhân tuyển thê tử thích hợp nhất, mới thấy Hoắc Quang là người kế thừa thích hợp nhất.
Thái Tể trừ kẻ địch ra thì không để lại cho Vân Lang bất kỳ chút nhân mạch nào, tất nhiên là còn có quân đoàn Đại Tần, song cái đó tới chết mới dùng được.
***
Lần đầu tiên mình biết tới Hoắc Quang là phim Ô Long Thiên Tử, hồi đó băng đĩa còn ghi láo là Trộm Long Tráo Phụng, phim này Thích Tiểu Long, có Tào Dĩnh đóng con Hoắc Quang, hồi đó mê mệt Tào Dĩnh luôn, chắc nhiều bác sẽ biết phim này, thuộc loại kinh điển ở VN, có thằng Lưu Bệnh Dĩ kiểu con vua gì đó rồi lang thang ngoài đường làm lưu manh, về sau được Hoắc Quang đưa lên làm vua.