Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 343 - Q2 - Chương 127: Khai Sơn Đệ Tử. (2)

Q2 - Chương 127: Khai sơn đệ tử. (2) Q2 - Chương 127: Khai sơn đệ tử. (2)

Hoắc Khứ Bệnh đã sớm định hình mục tiêu nhân sinh kiên định hướng về phía đó, Tào Tương thì thì trơn như trạch, khó lôi kéo hắn, Lý Cảm trung thành tận tụy, muốn lập công phong hầu. Bọn họ đều là huynh đệ thân thiết, nhưng không chung chí hướng với Vân Lang.

Chỉ có Hoắc Quang là tờ giấy trắng tinh, hắn sẽ thừa toàn bộ ý chí của mình, Vân Lang lại lần nữa tràn trề tự tin đối diện với áp lực to lớn của Lưu Triệt đè lên y.

Vân Lang nghiến răng ken két, cho dù chuyện y không làm được thì đệ tử này sẽ làm cho y, chuyện bây giờ cần làm có hai điều, một truyền thụ kiến thức, hai là dọn sẵn vũ đài cho Hoắc Quang thi thố tài hoa, rồi đến một ngày cả Đại Hán sẽ phải phủ phục dưới chân hắn.

Vì thế tâm tình y rất tốt, nhìn Hoắc Khứ Bệnh và Trương thị lăn lộn chiến đấu với nhau trong tuyết, lấy áo choàng khoác lên hai đứa bé reo hò cổ vũ náo nhiệt, vừa xong bọn chúng còn đánh nhau tranh đồ ăn giờ đã cười khanh khách rồi.

“ Khứ Bệnh giận Trương thị tự ý chủ trương coi thường phụ mẫu hắn, Trương thị bất mãn Khứ Bệnh là anh hùng hảo hán mà cam lòng hạ tiện, do không ai thuyết phục được ai, nên đành dùng đao kiếm phân thắng bại.” Tào Tương đảm nhận vi trò bình luận viên đi qua đi lại, nói văng nước bọt:” Có thể xem như một loại phương thức chịu nhún nhường của Trương thị, nữ nhân này không tệ.”

Cả Kỵ đô úy còn không ai thắng nổi Hoắc Khứ Bệnh, nên hắn chĩa cán gậy vôi trăng giữa mặt Trương thị là kết cục tất yếu, cuộc long tranh hổ đấu coi như kết thúc đúng như lời Tào Tương.

“ Đại ca thắng rồi ạ?” Hoắc Quang từ trong áo choàng lông gấu dầy vất vả thò đầu ra:

“ Ai mà biết được, giữa phu thê ai thắng ai thua rất khó phân định, đôi khi thắng lại là thua, đôi khi thua, chưa chắc là thua.” Vân Lang theo thói quen dùng ngôn ngữ thần côn đáp, thấy Hoắc Quang tròn xoe mắt không hiểu gì, vỗ đầu nó:” Đại ca của con thắng rồi.”

Hoắc Quang reo hò càng tợn, Tiểu Vân Âm thấy huyên náo cũng nhún nhảy liên hồi.

Vừa mới trải qua một cuộc kịch chiến, Trương thị mặt hồng rực, đứng lên phủi tuyết, phóng khoáng đi tới trước mặt đám Vân Lang:” Khiến mấy vị thúc thúc chê cười rồi.”

Vân Lang cười:” Không cần khách khí, nếu nàng thực sự ở trong chuồng ngựa bọn ta mới phục.”

“ Vân thúc thúc quả nhiên khôi hài như Khứ Bệnh nói, Trương Oánh cho cho rằng một bậc đại anh hùng như phu quân thì nên tay không đánh dẹp thiên hạ, như thế gia nghiệp để con cháu mới lâu dài.” Trương thị rất cao lớn, nhưng vóc dáng cân đối nên không có cảm giác thô, thân hình quyến rũ nóng bóng không giống đa phần nữ tử Hán mảnh mai yểu điệu, che miệng cười:

Hoắc Khứ Bệnh đi tới nói đơn giản:” A Lang, nàng muốn mượn tạm sơn cư của ngươi.”

Tào Tương làm mặt thất vọng:” Không ở chuồng ngựa nữa à?”

Trương Oánh cười rất tươi:” Chỉ nói cho người ngoài xem thôi, nếu Vân thúc có hoa trạch, cần gì phải ở chuồng ngựa.”

Vân Lang gật gù:” Thông quyền đạt biến, đây là đức tính tốt, Khứ Bệnh, ngươi ở mặt này kém xa.”

Hoắc Khứ Bệnh cười lạnh:” Ai bảo ta không biết quyền biến, dắt ngựa Ô Chuy vào phòng, ai nói không phải chuồng ngựa.”

Tào Tương bĩu môi coi thường:” Trò này ngươi chỉ dùng với ba huynh đệ ta được thôi, đổi lại người khác, nhất định cho ở chuồng ngựa.”

Lý Cảm đấm mỗi tên một cái:” Mọi việc tốt đẹp rồi, còn đứng đây như bọn ngốc làm gì nữa, chúng ta mau mau lên đường thôi.”

Hoắc Khứ Bệnh vừa mới định nói với đệ đệ mấy câu thì Vân Lang hai tay bế hai đứa bé lên xe đóng cửa lại, tức tốc men theo Vị thủy đi về trang, cứ như sợ bị người ta trộm m ất.

Trương Oánh ngạc nhiên:” Đệ đệ chàng ...”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” A Lang làm việc luôn đi một bước nhìn ba bước, y đã nhìn trúng Tiểu Quang, ắt có lý do, đó cũng là phúc phận hiếm có của nó.”

Trương Oánh thấy không ổn, trưởng tẩu như mẫu, nàng thấy mình phải có trách nhiệm:” Tiểu Quang nên ở bên để chàng dạy bảo.”

Hoắc Khứ Bệnh đỡ Trương Oánh lên xe:” Nàng cứ tới Vân gia trang sẽ biết A Lang bất phàm thế nào, nếu y thực sự nghiêm túc, không biết thiên hạ mấy người có thể làm đối thủ.”

Hoắc Khứ Bệnh tuy vẫn cưỡi ngựa, nhưng suốt dọc đường cách cửa sổ nói chuyện với Trương Oánh, xem ra cũng rất vừa ý.

Tân hôn phu phụ, lại vừa mới quen mui bén mùi, cho dù là người có phần lãnh đạm như Hoắc Khứ Bệnh cũng không thể lạnh nhạt nữ tử tính cách độc đáo này.

Núi đằng xa bao phủ bởi một màu trắng, mặt đất gần vẫn bao phủ màu khô vàng, nước Vị Thủy thong thả chảy bên cạnh màu đen, hoang vu nhưng chẳng hề tẻ nhạt, đi trong khung cảnh như vậy, dù là trong lòng có vài phần buồn bực cũng bị phong sương hóa giải hết.

Đội xe đi qua Phú Quý trấn là sẽ tới Vân gia trang tử, con đường dài một dặm bốn ngày trước còn chất đống than đá, bây giờ đã giảm đi rất nhiều.

Không biết là ai nhìn thấy xe ngựa của Vân Lang liền hét lên:” Vân thị tham tài.”

Thế là thoáng cái cả một vùng đang huyên náo mua bán yên ắng hẳn, cả người bán lẫn người mua đều đồng loạt chỉ về cái xe ngựa đẹp đẽ của Vân thị, sau đó tiếng xì xầm lại bắt đầu vang lên.

“ Giàu mà bất nhân.”

“ Những kẻ chỉ biết vơ vét tiền bạc, bất chấp người khác sống chết thì không lâu dài đâu.”

Trương Oánh lo lắng vén rèm xe hỏi Hoắc Khứ Bệnh chỉ đứng nhìn:” Chuyện gì thế? Sao những kẻ kia lại chửi Vân thúc thúc?”

“ Nàng cứ đợi xem đi, có trò hay.” Không chỉ Hoắc Khứ Bệnh mà cả Lý Cảm, Tương Tương đều dửng dưng không can dự:

Hộ vệ Vân gia tức thì tuốt vũ khí bảo vệ quanh xe, chỉ cần có kẻ nào dám hành động, sẽ giết ngay. Lưu Nhị tới bên cửa sổ xe:” Gia chủ, lão nô nhìn thấy tên nào vừa hô hào rồi, rất đáng nghi, để lão nô đi bắt hắn.”

Vân Lang cười nhẹ chẳng để trong lòng:” Không cần, ngươi đi nói với người ở đây, từ mai trở đi Vân thị thu mua than đá quy mô lớn, nếu như có người muốn than đá, có thể tới Vân thị giao dịch, giá sẽ rẻ hơn nơi này nửa thành.”

Lưu Nhị cười hăng hắc, ông ta tới nhà đủ lâu để hiểu tình hình, vì quan hệ trong nhà với dã nhân vô cùng tốt, nên nếu Vân thị muốn mua than đá, cơ bản không ai mang than tới Phú Quý trấn bán nữa.

Vân gia vốn có thể lũng đoạn sản nghiệp than đá, nhưng Vân Lang không thèm làm thế, còn bây giờ làm cũng chẳng cần cố kỵ, một Vân Lang tham lam với Lưu Triệt mà nói là chuyện tốt.

Lưu Nhị vừa mới công bố lời của gia chủ, cả chợ than sôi sùng sục, đám thương nhân hùng hổ chửi bới Vân thị không cho người khác đường sống, một số kẻ to gan còn tới gần xe ngựa đòi Vân Lang ra đối chất.

“ Quách đại hiệp tới rồi.” Lại có kẻ hô rất đúng lúc:

Thái độ đám đông thay đổi hẳn những tiếng tung hô vang dội nhìn cả về phía Quách Giải lưng đeo trường kiếm, râu tóc phiêu dật trong gió hết sức bất phàm.

Vân Lang mở cửa sổ xe ra, giọng điệu như sai bảo hạ nhân:” Tới đúng lúc lắm, mau giúp ta đuổi những kẻ vô lại kia đi.”

Quách Giải cởi trường kiếm chống xuống đất, giọng vang vang:” Thân là thiếu thượng tạo lại tranh lợi với dân, giàu mà bất nhân. Trường kiếm trong tay Quách mỗ tuy sắc bén, nhưng không chĩa vào bách tính, nếu ngài chướng mắt với Quách mỗ thì cứ việc tước đoạt quan chức của mỗ đi.”

“ Quách đại hiệp đừng như thế.”

“ Không có ngài, ai bênh vực bách tính nhỏ bé chúng tôi.”

“ Chúng ta phải cáo lên bệ hạ.”

Đám thương cổ kẻ thì khóc lóc như cha chết, kẻ thì căm phẫn nhìn xe Vân thị như hận không thể xông vào ăn tươi nuốt sống.

Quách Giải đưa tay ra hiệu đám đông yên lặng:” Vân tư mã ngài thấy rồi chứ, đây chính là lòng người, chỉ cần Vân thị đêm bí phương luyện than cốc chuyền cho hương dã, hiền danh Vân thị sẽ được truyền tụng.”

Vân Lang tủm tỉm cười vẫy tay gọi Quách Giải tới gần, đới hắn đủ gần rồi khạc nước bọt nhổ phẹt lên mặt:” Không cho.”

Bình Luận (0)
Comment