Với võ công của Quách Giải hắn dưa sức né được ngụm nước bọt của Vân Lang, nhưng Vân Lang thừa biết tên này sẽ không né, năng lực nhẫn nại của hắn tới mức nhổ bọt tự khô.
Quách Giải chậm rãi lùi lại giang rộng tay trong ánh mắt trêu chọc của Vân Lang:” Trong tay ta không có kiếm, ngài không thể lấy cớ xung đột quý nhân được.”
Nói xong quay khuôn mặt còn nguyên nước bọt nói với thương hộ xung quanh:” Vân thị không chịu.”
Đến lúc này thì ngay cả người đang buôn bán cũng bỏ mặc đấy, tất cả bao vây xe ngựa của Vân Lang, lớn giọng chửi bới, căm phẫn sục sôi.
Đầu tiên là một cục đá ném trúng xe, rất nhanh liền có kẻ khác học theo, đá ném áo ào như mưa, rơi lộp độp lên vách sắt.
Lưu Nhị và các hộ vệ tức thì vung roi quất túi bụi đám thương hộ xung quanh, không cần biết trúng đầu hay trúng người, không cần biết vừa rồi có ném đá không, chỉ cần là người trong tầm roi là đánh, tức thì tiếng kêu thảm, khóc tiếng chửi náo loạn.
Nếu như người bao vây xe ngựa là bách tính phổ thông hoặc là nông phu cùng đường thì Vân Lang có cách ứng phó khác, chứ thương cổ thì y chẳng sợ, cũng chẳng khách khí.
Ở Đại Hán từ trên xuống dưới chẳng ai bận tâm tới quần thể này, chỉ khi nào thiếu tiền dùng mới nhớ tới, vì bọn họ chưa hình thành được văn hóa thương nghiệp, trục lợi là thứ duy nhất họ biết, tạo ra tai tiếng cho thương cổ.
Thương nghiệp nguyên thủy thì tất nhiên cứ có lợi là làm, chỉ suy tính làm sao có được lợi nhuận, chứ tư duy chưa phát triển tới thứ khác.
Thương cổ cũng là quần thể thuần túy nhất, đó là chỉ biết tới lợi, làm việc không kiên định tới cùng, đòi hỏi không có ý niệm nhân từ, cho nên la hét ầm ĩ chỉ như vở kịch thôi.
Trường kiếm của giáp sĩ vừa tuốt ra, đám đông tưởng chừng như sắp nhấn chìm xe ngựa của Vân thị trong sự giận dữ sôi trào như dung nham, thoáng cái kêu cha gọi mẹ, xô đẩy dẫm đạp lên nhau chạy, kẻ nhát gan thì lao thẳng vào hiệu nhà mình đóng vội cửa lại, run run nhìn qua khe cửa.
Trơ lại đó Quách Giải hoang mang bi thương giữa đống giày xép mũ áo tan tác, con phố vừa rồi ồn ào náo nhiệt trở nên tĩnh lặng như quỷ vực, gió nhẹ thổi hiu hắt, thi thoảng có một hai bóng người vội vã qua đường như ma đuổi làm bóng lưng Quách Giải tiêu điều khôn tả.
Vân Lang vẫy vẫy tay với Quách Giải, đội xe tiếp tục lên đường không thèm để ý tới bại tướng trong tay mình nữa, một thủ đoạn dùng hai lần với y là vô nghĩa, huống hồ lần này Quách Giải chẳng cao minh.
Mạnh Tử nói: Hữu hằng sản giả hữu hằng tâm, vô hằng sản giả vô hằng tâm. Cẩu vô hằng tâm, phóng tích tà xỉ, vô bất vi dĩ. Cập hãm hồ tội, nhiên hậu tòng nhi hình chi, thị võng dân dã.
Câu này phiên dịch ra là, người có thu nhập tài sản nhất định mới có quan niệm đạo đức và chuẩn tắc hành vi nhất định, người không có tài sản thì không có những thứ đó, sẽ làm xằng làm bậy, phạm pháp loạn kỷ cương, chuyện xấu gì cũng làm.
Quan điểm đạo đức đó tất nhiên là có chút thành kiến, nhìn khắp tứ hải không nhất định là đúng, nhưng đó là xu thế lớn, từ xưa tới nay, dám tạo phản, mà tạo phản thành công đều là người nghèo rớt không còn đường sống.
Chưa bao giờ nghe nói tới thương nhân có thể khai quốc lập nên đại nghiệp.
Sau khi đội xe Vân Lang đi xe, lại có vô số kẻ đứng ra dậm chân chửi bới, thề sẽ báo thù.
Quách Giải thẫn thờ nhìn theo xe của Vân Lang một lúc rồi xoay người bỏ đi, không thèm để ý những kẻ đó nữa, hắn nhận ra, những việc mình làm ở Phú Quý trấn không có chút giá trị gì, có lẽ có được chút nịnh bợ chút tiền tài từ đám thương cổ này, nhưng chẳng mong chúng hết sức ủng hộ, nói gì chịu vào sinh ra tử vì mình.
Còn bách tính dưới đáy Phú Quý trấn, cũng là đám dã nhân vác than, là những kẻ ngu xuẩn xưa nay bị Quách Giải khinh thưởng.
Chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ sau, những dã nhân vác than ở Phú Quý trấn đã biết tin Vân thị muốn thu mua than đá, tất cả quay lưng mang than tới Vân thị, cho dù đám thương hộ uy hiếp dụ dỗ ra sao cũng không được.
Muốn khống chế một sản nghiệp, nếu làm một cách công khai là chuyện rất tệ, tất cả mọi người nhảy ra chỉ trích ngươi.
Vân Lang không khống chế giao dịch, không can thiệp vào giao dịch, như thế đảm bảo hàng hóa có giá tốt, nhưng y có thể khống chế nguồn xuất nhập, để có thể được ưu tiên cung ứng.
Trên trời có tuyết nho nhỏ, bông tuyết trắng thưa thớt bồng bềnh bay khắp trời, mặt đất bị gió bắc thổi cứng đờ chẳng mấy chốc chuyển dần sang màu trắng.
Trang viên hai màu trắng đen của Vân thị dần dần hiện ra trước mặt, từ xa nhìn tới cảnh nhà cửa san sát liền nhau tĩnh lặng giữa đồng tuyết bao la tạo ấn tượng thị giác cực mạnh, Lý Cảm nhìn trang viên nho nhỏ của mình mà cảm thán:” Còn kém xa quá.”
Tào Tương bĩu môi:” Vân gia thì có cái gì chứ, chỉ to hơn, nhiều lầu các hơn, một số lầu các lại xây trên đồi, hoặc là xây nhiều nhà liền nhau thành một quần thể nhà cửa, nên tạo ra cảm giác nguy nga tráng lệ thôi, kỳ thực nhìn ở gần, nhà ngươi không kém đâu.”
Lý Cảm nghĩ thấy cũng đúng, nhà mình toàn lấy cái tốt nhất từ Vân thị, khi xây dựng cũng dùng công tượng của họ, lại chỉ mảnh đất trống bên cạnh biệt viện của Tào Tương:” Nhà Khứ Bệnh cũng sắp xây dựng, mùa đông năm sau, nơi này sẽ trở nên phồn hoa.”
“ Nếu chúng ta còn sống trở về.” Giọng Tào Tương xìu xuống:
Lý Cảm nhìn Tào Tương lấy làm lạ:” Đi một chuyến thôi, sao không sống mà về chứ?”
“ Ngươi không lo à?”
“ Lo cái gì, lo tử chiến sa trường sao? Đó vốn là số mệnh của chúng ta, khác biệt không nhiều, chỉ sớm một chút hay muộn một chút thôi.” Lý Cảm vỗ mạnh lưng Tào Tương:” Rầu rĩ thế làm gì, huynh đệ ta đảm bảo trước khi ta chết, ngươi nhất định sẽ còn sống.”
Trường Bình, Vệ Thanh từ xa thấy đoán người Vân Lang về thì vào phòng, đợi Hoắc Khứ Bệnh dẫn tân nhân tới bái kiến, chuyện này làm Trường Bình rất vui vẻ, thằng bé này vẫn nhớ đâu mới là nhà thực sự của nó.
“ Chàng định để chúng đi thủ Bạch Đăng Sơn thật sao?”
“ Ta cũng ở Bạch Đăng Sơn hai năm đó thôi, đám Khứ Bệnh có gì không đi được.”
“ Khi đó chàng là mã phu, vừa mới đề bạt lên làm giáo úy, tất nhiên phải dốc sức, không có ngày ấy tử chiến, bọn nhỏ lấy đâu ra sự kim quý bây giờ?”
Vệ Thanh thở hắt ra:” Ý công chúa là con nhà nghèo nên chết trận, con nhà giàu thì ngồi hưởng thụ ư?”
Trường Bình cười:” Nhìn có vẻ bất công, kỳ thực rất công bằng, tổ tiên con nhà giàu cũng là quỷ nghèo, nhà họ chịu hết khổ cực mới thành nhà giàu. Nay bệ hạ cầu hiền như khát nước, dù là bạch y hay tượng nô, nếu có trí tuệ đại tài đều có thể tự tiến cử, được bệ hạ giao trọng trách không ít, còn nếu có dũng lực thì vào quân ngũ, dựa vào bách chiến phong hầu. Con nhà nghèo tức là tổ tiên chưa cống hiến đủ, tới lượt họ chịu khổ sở.”
“ Thật hoang đường, chẳng lẽ con nhà giàu cứ thế mà sống hưởng thụ mơ mơ hồ hồ mãi mãi?”
Trường Bình gắt giọng:” Ân trạch quân tử ba đời là hết, cũ mới thay đổi là chuyện thường tình, Bệnh Nhi không cam lòng, muốn phong hầu trên mình ngựa, tất nhiên có thể đi. Tổ tiên Tương Nhi cống hiến còn ít sao, nó cũng đâu sống được mấy ngày sung sướng, nếu bảo nó đi liều mạng, hơn nữa có bản cung đây, nói có thể đảm bảo phú quý cả đời, mẹ nó hi sinh vì nó còn không được.”
Vệ Thanh nhín bốn thiếu niên sắp vào đại viện, chợt cười:” Công chúa, để Tương Nhi đi đi, nếu nó không đi, chỉ e sẽ hối hận cả đời. Một vài chuyện, cứ làm đã rồi mới đánh giá được.”