Vân gia trang là cái ổ ôn nhu, sống trong hoàn cảnh thoải mái như vậy, Tào Tương càng thêm trân trọng sinh mạng là điều hợp lý.
Dù sao sống ở nơi không thiếu món ngon, người với người qua lại càng đơn thuần chất phác, ai ai cũng bừng bừng sức sống, nếu mà còn có người thích tới nơi hoàn cảnh ác liền tồi tàn liều mạng tác chiến mới là lạ.
Tào Tương bê cái đĩa nhỏ, dùng dĩa gỗ ăn bánh ngọt, thở dài sườn sượt, lưỡi thấy ngọt, lòng lại đắng chát.
Hoắc Khứ Bệnh thì lưỡi với đầu óc cơ bản không liên hệ sâu sắc gì cho cam, hắn thích món ngon ở Vân thị đấy, nhưng cám lợn trong quân vẫn nuốt được.
Trương Oánh xuất thân phú quý, với nàng mà nói vàng bạc châu báu đều quen mắt hết rồi, nhưng những món đồ mới lạ ở Vân gia, nhiều thứ thậm chí nàng chưa nghe thấy bao giờ, chẳng khác gì thôn nữ bước chân vào nhà vương hầu, còn về phần món ăn ở Vân gia, càng thiếu chút nữ khiến đại nữ sống trong nhung lụa này trầm luân luôn.
Chỉ một món ăn rất đơn giản, làm ra từ tay trù nương Vân thị liền trở nên khác biệt hoàn toàn.
Sơn cư tuyết trắng bao phủ càng như chốn thần tiên, ngay cả Trường An cũng chẳng hưởng thụ được.
Vân Lang không đế ý tới Trương Oánh, lão bà của huynh đệ, nhìn thêm một cái cũng là cái tội, còn nhìn Hoắc Quang ăn ngon lành ba cát cơm tran thịt dê thì nhìn thoải mái không sao.
Hoắc Khứ Bệnh cứ muốn tìm cơ hội giáo huấn đệ đệ, nhưng Vân Lang không cho hắn cơ hội đấy, phải trơ mắt nhìn Hoắc Quang bị phó phụ đưa tới tiểu lâu tắm rửa.
“ Không được chiều nó như thế.” Hoắc Khứ Bệnh nói cực kỳ nghiêm túc:
Vân Lang lườm hắn:” Phải dạy trẻ nhỏ ra sao, sư môn ta tự có lý giải, ngươi chớ đoán mò mà tùy tiện xen vào.”
Hoắc Khứ Bệnh cả giận:” Nuông chiều mà là dạy dỗ sao? Ta không để ngươi làm hư nó.”
Vân Lang nhìn Hoắc Khứ Bệnh từ trên xuống dưới một lượt:” Ngươi biết giáo dục là gì không? Chắc chỉ biết câu hữu giáo vô loại của Không Tử thôi chứ gì? Có biết giáo dục trẻ nhỏ phải ra tay từ mấy phương diện không? Ngươi biết thứ khống chế tư duy là cái đầu không phải trái tim không? Ngươi có biết môn học nào giúp khai phát ưu thế trẻ con không? Có biết làm sao bồi dưỡng thói quen học tập của trẻ nhỏ không? Ngươi có biết sách vỡ lòng của trẻ nhỏ nên dạy gì không?”
Hoắc Khứ Bệnh bị chất vấn liên tiếp, thộn mặt như thằng ngốc.
“ Ngươi xem đi, ngươi chẳng biết cái gì cả, chỉ biết đứng đó há mồm chảy nước dãi như thằng ngốc, chỗ thần diệu của Khoa kỹ Tây Bắc của ta đâu phải thứ võ phu như ngươi có thể lý giải, vì thế ta dạy đệ tử ra sao chớ xen vào lòng hỏng việc.”
Lâu lắm rồi mới thấy Vân Lang phát huy miệng lưỡi rắn độc của y, từng lời như mũi tên đâm vào tim Hoắc Khứ Bệnh, mỗi câu nói khiến hắn mất một phần tự tin, thêm một phần xấu hổ, những thứ Vân Lang vừa nói, đừng nói tới biết, nghe hiểu còn khó, mặt lúc đỏ lúc trắng.
“ Học vấn thiên hạ phức tạp vô cùng, vì sao chim bay trên trời không bị rơi xuống đất, vì sao cá bơi dưới nước không bị chết chìm? Nhìn bóng Thái Sơn, liền biết chiều cao của nó, lấy một hộp nước Vị Thủy liền biết bao nhiêu bùn, gà thỏ cùng chuồng, Hàn Tín điểm binh. Ngươi biết được mấy phần?” Giọng điệu Vân Lang càng lúc càng thêm chướng tai:
“ Lão tử cái gì cũng không biết!” Bị Vân Lang sỉ nhục tới phát điên, Hoắc Khứ Bệnh thẹn quá hóa giận rống lên:” Thì sao hả?”
Vân Lang hả hê lùi lại tránh nước bọt nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Hoắc Khứ Bệnh:” Đã, đã thật, từ lâu lắm rồi ta đã muốn nói những lời này, thiên hạ đều là rác rưởi phế vật, nhẫn nhịn bao năm cuối cùng cũng có cớ nói ra, sáng khoái!”
Tào Tương bị vạ lây, hắn nào có chịu:” Có bản lĩnh thì nói với bệ hạ, không thì nói với mẹ ta ấy, bớt vênh váo trước mặt bọn ta đi.”
Lý Cảm là người rất thực tế, hắn đã sai người mang nhi tử một tuổi của mình tới, không ngừng lượn lờ trước mặt Vân Lang, còn dụ dỗ nhi tử không biết nói của mình gọi Vân Lang là sư phụ.
Vân Lang bế lấy đứa bé, thơm lên cái má bầu bĩnh cua nó:” Chung quy sẽ thành môn hạ của ta.”
Tào Tương là tên rất không có lập trường, thấy Vân Lang mở cửa miễn phí rồi liền chộp lấy thời cơ, hớn hở vỗ vai Lý Cảm:” Chúng ta tranh thủ đẻ nhiều vào rồi ném cho A Lang dạy.”
Hoắc Khứ Bệnh hầm hừ bỏ đi, nhưng cũng yên lòng, Vân Lang coi trọng đệ đệ mình như vậy, không cần lo tương lai của nó nữa.
… …
Tuyết tuy nhỏ nhưng cứ rơi mãi, dấu chân người trên tuyết chưa đầy một khắc đã chẳng còn để lại gì.
Bếp lò trên đài cao nỗ lực phun lưỡi lửa ra ngoài, đốm lửa đỏ khiến đêm giá lạnh có thêm vài phần ấm áp.
Vân Lang chẳng thấy ấm áp gì cả, vì y chính là người để lại dấu chân trên tuyết, còn đang đứng đó ngửa mặt nhìn thiếu nữ một thân áo vải gai ngồi bên ánh lửa.
Ở cái thời đại công nghệ đã đi tới tận vùng quê hẻo lảnh nhất, Vân Lang đã thấy vô số mỹ nữ, muôn hình muôn vẻ, cho dù hậu cung Lưu Triệt cũng chẳng bằng một phần vạn trong đó, lẽ ra với kiến thức ấy, y không thể bị vẻ đẹp của Tống Kiều làm mê hoặc mới đúng.
Cũng không phải vì nàng là mỹ nữ cổ xưa, trước nàng, Vân Lang từng gặp Trác Cơ, Lưu Lăng đều là đại mỹ nhân hiếm có.
Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, Tống Kiều vẫn làm y xao xuyến, nhất là lúc này, nàng vốn rất xinh đẹp, lại mặc chiếc váy trắng đơn giản mộc mạc, toát lên vẻ thánh khiết không tì vết. Đôi mắt như sao ấy lại đầy vẻ hoang mang, càng nhu mì đáng thương, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng.
Tống Kiều ngồi ngẩn người bên bếp lò, bốn ngày trước cảnh tượng cầu thân tùy tiện đó khiến Tống Kiều có chút hụt hẫng, cũng đầy lo âu, nàng chưa bao giờ nghĩ tới một ngày mình gả đi như thế.
Một cơn gió lạnh đánh thức, Tống Kiều mới nhớ ra Vân Lang đứng dưới kia đã lâu, thở dài nhẹ giọng nói:” Sư huynh lên đi.”
Vân Lang xoa tay đi lên lầu, nhìn thấy Tô Trĩ đang nằm trên giường gấm với tư thế bất nhã, nghịch ngợm sợi tơ, không quấy nhiễu nàng, lặng lẽ men theo hành lang tới ban công lầu hai.
Nhìn ngó quanh quất một lượt, nói:” Lần đầu tiên ta lên tiểu lâu này, Tô Trĩ còn cảnh cáo không cho phép ta tới.”
“ Ai bảo sư huynh chiều muội ấy quá mức.” Khuôn mặt Tống Kiều được lửa đỏ ánh chiếu vô cùng kiều diễm:
Vân Lang ngồi xuống đối diện với nàng, tự rót bát nước cầm trong tay:” Bà bà đâu rồi?”
“ Bà bà tới ở hẳn Trường Môn cung rồi, rất ít khi về, A Kiều quý nhân rất muốn có một đứa con.”
“ A Kiều nương nương nếu có đứa con thì cuộc đời nàng hoàn mỹ rồi.”
Tống Kiều cúi đầu xuống, cái cổ thanh nhã cũng ửng đỏ, giọng nhỏ như muỗi kêu:” Có cuộc đời ai hoàn mỹ được, chỉ tìm vui trong đau khổ thôi.”
“ Chỉ cần bản thân mình thấy vui, nơi nào chẳng phải đất lành, ít nhất chúng ta có thể biến áo vọng thành sự thực mà.”
“ Giấc mộng hoang đường năm xưa, sư huynh có hối hận không?”
Tuy nàng hỏi chẳng có đầu có đuôi, Vân Lang đoán được nàng nói tới chuyện gì:” Ta không hề hối hận, vì ta thực lòng, huống hồ vì thế mà ta có một đứa con, đứa con này quan trọng với ta ra sao, có thể nàng không hiểu, ta là người cô độc, giờ có người thân, khiến ta có nhận thức mới về sinh mệnh.”