Tống Kiều ngẩng đầu lên, mắt đượm buồn xa xăm:” Muội hiểu chứ, từ lúc hiểu chuyện đã sống ở Tuyền Cơ thành rồi, Tô Trĩ có thể nhào vào lòng mẹ làm nũng, trèo lên cổ cha xem kịch. Chỉ có muội chưa bao giờ xem kịch, khi còn nhỏ chẳng chen được lên trước đám đông, khi lớn lên tâm tính đạm bạc, chẳng muốn xem nữa, thậm chí hận nó …”
Vân Lang thấy dáng buồn bã ấy mà lòng xót xa, vòng eo thon nhỏ được buộc chặt lại trông đầy vẻ quyến rũ, không kiềm chế được kéo nàng vào lòng mình, nhẹ giọng dỗ dành:” Sau này hãy để ta cùng muội đi xem kịch, nếu không trèo lên được, thì nàng cưỡi lên cổ ta.”
“ Thế làm sao được.” Thân thể Tống Kiều thoáng run lên rồi cứng đờ, đỏ mặt gắt:
Vân Lang hí hửng:” Có gì mà không được, chỉ cần ta sẵn lòng , muội thích, kệ cho đám người không xem được chửi bới, chúng ta vui là đủ.”
Tống Kiều thấy tai nóng rực, càng nghe Vân Lang nói càng không chịu nổi:” Ai muốn cưỡi lên cổ huynh.”
Vân Lang dịu dàng hỏi:” Vậy muội muốn gì, ta đều chiều ý muội.”
Tống Kiều thoáng ngần ngại rồi khẽ hát:
- Phía đông hơn ngàn ngựa,
Có chồng thiếp dẫn đầu.
Sao nhận ra chồng thiếp?
Bạch mã cùng ly câu.
Tơ xanh buộc đuôi ngựa,
Vàng quấn ở trên đầu.
Kiếm lộc lô lưng giắt,
Trị giá ngàn vạn dư.
Mười lăm làm tiểu lại,
Hai mươi thành đại phu.
Ba mươi quan thị trung,
Buốn mươi giữ thành to.
Là người có da trắng,
Mai dài, một chút râu.
Điềm tĩnh sai phủ lại,
Ung dung bước lẹ mau.
Nơi ngồi mấy ngàn vị,
Đều nói khó kiếm đâu.
“ Vậy thì ta không có vấn đề gì rồi, bạch mã nhà ta có, ta cưỡi ngựa du xuân giá trị trăm vạn, thứ khác cũng giống lắm, xuất hành có giáp sĩ hộ vệ, về nhà phó tỳ thành bầy, trừ không có râu ra ... Không sao, chuyện này đơn giản, sáng mai trở đi ra ra sức cạo mặt, chưa tới một năm là mặt đầy râu ngay.” Vân Lang mồm mép ba hoa một cái tay thì âm thầm vuốt nhè nhẹ dọc lưng Tống Kiều:
Tống Kiều người người nóng bừng bừng, nhất thời không biết có nên đẩy Vân Lang ra hay không, nàng chưa bao giờ cư xử thô lỗ với ai, huống hồ cũng không phản cảm, cúi đầu nói lí nhí:” Muội là người không có chủ kiến, từ nhỏ tới lớn đều thế, sư phụ bảo muội phải học chữ, thế là muội học chữ, sư phụ bảo muội phải học y, muội liền học y, còn nỗ lực học tốt nhất để không phụ sự kỳ vọng của người. Bây giờ sư môn đóng cửa rồi, vứt bỏ muội rồi, muội không biết phải làm sao nữa, sư huynh đừng ép …”
Vân Lang không để nàng nói hết, tay kéo mạnh một cái ôm ghì vào lòng, môi đặt bên tai nàng thì thầm:” Đừng cứ nghĩ sư môn đã vứt bỏ muội nữa, hãy nghĩ thế này, sư môn của muội muốn để bọn muội ở nhân gian, làm hạt giống để họ thăm dò nhân gian. Đợi khi bọn muội thành đại thụ chọc trời, thế nào họ cũng tìm đến …”
“ Đúng, đúng thế đấy.” Giọng Tô Trĩ chẳng có chút dấu hiệu nào vang lên bên cạnh hai người:
Tống Kiều xấu hổ vô cùng, kêu khẽ một tiếng, rúc đầu vào lòng Vân Lang không dám nhìn ai nữa.
“ Dược bà bà nói, ba chúng ta thích hợp ở nhân gian nhất, những người khác lánh đời quá lâu, không biết tiếp xúc với người ngoài ra sao nữa, nên họ mới ẩn đi.”
“ Sư tỷ, nơi này giàu có hơn trong núi, sư huynh cũng là người sơn môn, tỷ gả cho huynh ấy coi như môn đăng hộ đối, sau này không cần né tranh huynh ấy nữa, chúng ta có nơi an thân tốt, tỷ là nữ chủ nhân, có thể thoải mái tìm hiểu học vấn của huynh ấy.” Tô Trĩ cứ như không thấy gì hết, giống mọi khi thản nhiên ngồi trước mặt hai người, tay cho vào trong cái túi lớn trước bụng nói tía lia:” Sư huynh, khi nào thì cưới sư tỷ muội đây, tuy sư môn bọn muội rất đạm bạc, nhưng thế nào cũng phải có một hôn lễ đấy nhé, không phải tùy tiện ở với nhau đâu. Huynh tranh thủ đi, cứ lễ mề là sư tỷ muội thành Trác Cơ thứ hai đấy.”
Vân Lang xấu hổ:” Ý muội là gì đấy hả?”
“ Chưa thành thân đã sinh con cho huynh chứ sao.”
Tống Kiều nghe tới đây hết chịu nổi, đẩy mạnh Vân Lang một cái, che mặt đỏ như lửa chạy vào nhà.
“ Còn hi vọng tỷ ấy tới chiếu cố cho muội nữa, bây giờ thành muội chiếu cố tỷ ấy, thật đúng là ...” Tô Trĩ thấy sư tỷ chạy mất rồi, lắc đầu than thở cất giọng bà cụ non:” Được rồi, bà bà không quản việc, muội đành đứng ra thôi chứ sao, nói cho huynh biết, sính lễ giao cho muội, của hồi môn không có, huynh tự xem mà làm.”
Vân Lang chỉ biết giơ tay đầu hàng tiểu sư muội tinh quái này:” Mỗi đồng tiền trong túi muội đều là ta cho, ta còn hi vọng có của hồi môn sao?”
“ Vậy thì tốt, mau về chuẩn bị sinh lễ đi, y phục lộng lẫy, trang sức đẹp đẽ, đĩnh vàng lấp lánh, tơ lụa thêu kim tuyến, không được thiếu thứ nào.” Tô Trĩ nói đâu vào đó, tính nàng hoạt bát lại thông minh tinh quái tuy xuất thế chưa lâu nhưng sớm vượt qua sư tỷ chỉ mê đọc sách. Lúc ở sư môn hoàn cảnh khép kín, Tống Kiều ngoan ngoãn nghe lời tất nhiên được trưởng bối yêu thích hơn đứt nàng, nhưng ra ngoài rồi Tô Trĩ nhanh chóng áp đảo lại:” Từ mai trở đi, huynh không được gặp sư tỷ nữa, tới ngày đón dâu.”
Vân Lang há mồm một hồi, rồi giơ ngón cái lên:” Tương lai sư muội ắt sẽ thành đại sự.”
Tô Trĩ che miệng cười khúc khích lộ ngay bản tính trẻ con:” Sư tỷ xuất giá rồi, cuối cùng y quán cũng do muội định đoạt.”
Nếu đã quyết định thành thân thì phải nhanh, Vân Lang vừa mới đem tin tức nói với Lương Ông và Lưu Bà, cả Vân gia đại viện tức thì sục sôi.
Cho dù đã nửa đêm rồi đèn nối nhau thắp lên, đám phụ nhân chạy khắp nơi đập cửa báo tin, thi thoảng lại nghe thấy tiếng thét chói tai.
Vân Lang muốn thành thân không phải là chuyện đơn giản, cần phải báo lên quan phủ, loại văn thư này Vân Lang chưa viết bao giờ, đành phải đi thỉnh giáo Hoắc Khứ Bệnh vừa mới viết xong.
Suốt ruột đợi nửa đêm, gà vừa gáy là Vân Lang nóng vội đi tìm Hoắc Khứ Bệnh, chỉ là phòng của tân hôn phu phụ không tiện đi vào, nhất là mới sáng sớm, ai mà biết người ta làm gì trong đó?
Sơn cư không có phó dịch, có điều còn có hai thị thiếp của Hoắc Khứ Bệnh, hai thiếu nữ thanh xuân diễm lệ lúc này đang buồn chán ngồi ở hành lang đút cỏ khô cho con ngựa Ô Chuy ăn.
Không ngờ hắn nuôi chiến mã trong phòng thật.
Hai thị nữ thấy Vân Lang tới, tinh thần phấn chấn, quy củ quỳ trên sàn gỗ thi lễ.
“ Còn chưa dậy sao?” Vân Lang chỉ chỉ trong phòng:
“ Đi săn rồi ạ.” Thị thiếp còn mặc áo bào đỏ rực ủy khuất nói:
Vân Lang ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy mây đen, một ngày âm u thế này, tầm nhìn thấp, không phải thời tiết tốt để đi săn.
Đang suy nghĩ miên man thì thấy Hoắc Khứ Bệnh ăn mặc gọn gàng, đeo thanh trường cung, tay cầm xoa, tay sách hai con thỏ từ trong rừng đi ra, theo sau là Trương Oánh cũng trang phục bó sát người, hông đeo hai con gà, vừa đi vừa nói cười, chứng tỏ rất vừa ý.
(*) Một đoạn trong bài Mạch thượng tang, nói về cô gái vô cùng xinh đẹp tên là Tần La Phu, ai ai cũng yêu thích, nàng hát một bài nói về trượng phu lý tưởng khó kiếm được ngoài đời, Tống Kiều hát bài này thực ra là với hàm ý từ chối.