“ Này văn thư thông báo cưới lão bà viết thế nào, nói nhanh đi, ta đang vội.” Vân Lang không khách sáo, tóm ngay lấy Hoắc Khứ Bệnh ấn bó thẻ trúc vào tay hắn.
Hoắc Khứ Bệnh cười:” Ngươi cuối cùng cũng thành thân rồi, là Tống Kiều của Tuyền Cơ Thành sao?”
Vân Lang gật đầu.
“ Không cưới Tô Trĩ à?”
Vân Lang lắc đầu.
“ Nên cưới luôn một lần cho thống khoái.”
Vân Lang liếc hai thị thiếp nhìn Hoắc Khứ Bệnh tới mắc tỏa sáng, thấy không nên nghe lời hắn là hơn, chỉ cần hắn viết văn thư cho là được, văn thư của Đại Hán rất phiền toái, không trải qua học tập chính thức thì khó mà làm tốt.
Hoắc Khứ Bệnh là người rất dứt khoát, vừa cầm bút viết chữ, vừa nói:” Tô Trĩ thông minh xinh đẹp, tính cách thú vị, lại quấn quít ngươi như thế, ngươi nỡ để nàng gả cho người ngoài sao? Nam tử đại trượng phu, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Vân thị lớn như thế, một lão bà không quản nổi gia sự.”
Không ngờ Trương Oánh ở bên cạnh vui vẻ gật gù, tựa hồ rất tán đồng lời đại nghịch bất đạo của trượng phu.
“ Ngươi không cưới Tô Trĩ, ngươi bảo nàng gả cho người khác ra sao, từ ngày đầu tiên ở trong nhà ngươi, thanh danh đã không còn, ngươi phải có trách nhiệm.” Tô Trĩ cực kỳ được lòng người Kỵ đô úy, Hoắc Khứ Bệnh lên tiếng cho nàng là hiển nhiên:
Trương Oánh ở bên nói giúp:” Theo lý mà nói, những nữ tử từ nhỏ ở cùng thúc thúc đều là người trong nội trạch của thúc, cả cái nhà lớn như vậy, luôn có thứ không thể để người ngoài biết. Nhất là nhà thúc, nhiều khi bất cẩn nói ra một hai câu không nên, nhẹ thì tổn thất, nặng thì gây họa. Lại nói những nữ tử kia cho dù trung thành với thúc thúc, nhưng gả đi rồi, còn dấu diếm trượng phu, thế thì làm sao mà sống vui vẻ được?”
Vân Lang nghe mà thấy đầu óc thác loạn, biết mấy lý lẽ hậu thể không mang ra đây được, nói thác đi:” Hai người quá xem thường sư muội của ta rồi, sư muội của ta không nhất định phải gả đi, nếu sau này nàng ấy không thành nữ danh y danh chấn thiên cổ, cứ tới hỏi ta.”
“ Ái chà, thì ra Tô Trĩ tiểu nương là nữ y sao, vậy thì đó là bảo bối thực sự, nếu thúc thúc không cần, ta thay phu quân đi cầu thân. Vạn vạn lần không thể bỏ lỡ, phu quân, cưới nàng đi.”
Hoắc khứ Bệnh dừng bút mắng:” Nói linh tinh gì đó.”
Trương Oánh chẳng sợ hắn:” Cho dù không cưới về thì cũng phải thân cận với nữ danh y tương lai chứ. Yêu Nhiêu, Yêu Nhiêu, đi lấy hộp sơn son cho ta, ta đi bái phỏng nữ danh y, gần đây người không thoải mái.”
Vừa nói vừa mặc áo choàng lên bước ra ngoài chẳng chịu chậm trễ chút nào.
“ Lão bà ngươi tính nóng vội quá nhỉ.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn bóng dáng lão bà chẳng mấy chốc đi xa, trả lời vô trách nhiệm:” Bọn ta gặp nhau tổng cộng sáu ngày, ta nói chuyện với nàng ít hơn nói chuyện với ngươi, tính nàng thế nào làm sao ta biết?”
Vân Lang ghé mắt xem văn thư Hoắc Khứ Bệnh viết, kêu lên:” Cái gì mà là mấy ngươi? Ta chỉ cưới một lão bà mà.”
“ Ngươi biết cái gì, chuyện cưới lão bà, ai mà dự liệu được mình sẽ cưới mấy người?” Hoắc Khứ Bệnh cưới vợ hơn một ngày đã tỏ ra từng trải:” Cứ viết số lượng rộng rãi một chút, sau này có phong thưởng cũng kiếm nhiều hơn, đại hộ nhân gia toàn làm thế.”
“ Ngươi cũng vậy à?”
“ Chứ còn sao! A Lang, chúng ta là người sẽ lên chiến trường, một lão bà để lại được mấy hậu đại? Thêm vài lão bà giúp đỡ sẽ chắc chắn hơn. Thời gian trước thấy ngươi vì chuyện Trác Cơ mà tâm thần bất định, kỳ thực có là gì đâu, cho dù ngươi giữ Trác Cơ lại trong nhà thì sao? Tư Mã Tương Như dám tới cướp người à?” Hoắc Khứ Bệnh nói rất hiển nhiên, sau đó lại khinh bỉ:” Thân là võ tướng mà không học được sự ngang ngược của võ tướng, cũng không có sự âm hiểm của văn nhân, sau này ngươi đừng có làm quan lớn, kiếm lấy tước quan nội hầu rồi khỏi phải quản việc gì, trốn trong trang ấy, đừng lên triều đường cho người ta lột da.”
Vân Lang chữa ngượng:” Ngươi biết quái gì, chỉ huynh đệ chân chính của ngươi mới giả ngốc trước mặt ngươi, trước mặt người khác, hắn dữ hơn sói.”
Hoắc Khứ Bệnh đặt hai tay lên vai Vân Lang:” Ta chỉ lo ngươi không hung dữ nổi, A Tương mưu mẹo mà thiếu ý chí, A Cảm cần mẫn nhưng không nổi trội, họ đều cần chúng ta chiếu cố, ngươi nhất định phải trở nên tàn nhẫn, chớ có mang ý nghĩ nhân từ, ta không muốn ngươi tới Bạch Đăng Sơn hối hận, phải nhìn thi thể A Cảm hay A Tương mà khóc đâu.”
Vân Lang đấm tên khốn tự tin tới ngạo mạn này một phát:” Chiếu cố bản thân ngươi đi, A Tương, A Cảm đều giỏi cả, mỗi người đều tự lo được cho bản thân.”
Khi Vân Lang về tới đại viện thì Lưu Bà đang nịnh nọt đi sau Tống Kiều, không biết đang vừa đi vừa luôn mồm nói gì. Tống Kiều tựa hồ rất hưởng thụ cái cảm giác này, nhưng nàng chỉ nghe mà không nói gì cả.
Trương Oánh miệng nói chuẩn bị cầu hôn Tô Trĩ cho trượng phu thì có vẻ đã quên sứ mệnh của mình, đang cùng trù nương ở cùng một chỗ, dùng găng tay cực dày lấy khay nướng ra, trên khay rất nhiều bánh nướng rắc vừng, có lẽ đi qua đây ngửi mùi thơm làm nàng lạc lối.
Nhà bếp Vân gia ngày càng phình to, giờ có cả gian chuyên làm các loại bánh, trù nương cũng dần chuyên hẳn về một món nào đó.
Hai thị thiếp của Hoắc Khứ Bệnh theo bên cạnh, một còn thừa cơ lấy bánh mới nướng trông vô cùng thích mắt kia, nóng tới suýt xoa luôn mồm, Trương Oánh không mắng mà còn bảo thị nữ còn lại thích cứ lấy.
Đại Vương nằm ườn trên ban công lầu hai, Hoắc Quang và Vân Âm nằm trên bụng nó chơi, mỗi lần Vân Âm chuẩn bị bò qua bụng Đại Vương đều bị nhũ nương bế lại, nó vẫn không biết chán tiếp tục lặp đi lặp lại chuyện vô nghĩa đó.
Đến khi Hồng Tụ bê khay bánh thơm lừng vào, Đại Vương hít hít mũi chạy đi, Vân Âm ngồi đó há mồm khóc váng nhà.
Bình Già vội vàng từ ngoài về, nhảy xuống xe ngựa thì thầm bàn bạc với Lương Ông, nghe Lương Ông nói một hồi, gật đầu liên tục sau đó lại lên xe ngựa đi tiếp.
Vân Lang đưa văn thư cho Lưu Nhị, Lưu Nhị tất nhiên là biết phải đem đi đâu, không cần gia chủ lo.
Từ đêm qua tới giờ ngủ thì ít, chạy đi chạy lại thì nhiều, Vân Lang đói bụng mò vào bếp, thấy Trương Oánh và hai thị thiếp trong đó, không tiện tới, ngửi mùi bánh nướng thơm lừng mà nuốt nước bọt, chuẩn bị đi thăm khuê nữ.
Lương Ông đi như chạy, nhìn thấy gia chủ liền tới nói nhỏ:” Gia chủ, không ai tới nhà ta mua than, đã tích nhiều lắm rồi.”
Vân Lang không cho là thế, có mấy trăm phu vác than thôi, chưa tới ba ngày, dù nhiều thì nhiều tới đâu được.
Thương cổ thời Hán không biết sản xuất thương phẩm, bọn họ vẻn vẹn vận chuyển, thế nên chỉ cần Vân thị cứ tiếp tục mua than, bọn họ bán đi chút nào là thiếu chút đó, tới lúc hết than tự tới Vân thị cầu khẩn thôi.
Than đá khác với nhiều loại thương phẩm, mưa gió gần như chẳng làm nó tổn hao, chưa nói cái khác, riêng chất thành đống ở đó, Vân Lang nhìn cũng thấy thích mắt, y vừa đánh cướp của thiên hạ một mẻ lớn, đang thừa tiền.
“ Cứ mua tiếp, cho tới khi tiêu hết tiền tốt trong nhà, nếu đám thương cổ tới mua, vậy bảo chúng, Vân thị chỉ nhận tiền tốt.”
Lương Ông băn khoăn:” Gia chủ, từ khi nhà ta dùng tiền tốt mua than, những dã nhân kia đều muốn lấy tiền tốt, không lấy lương thực nữa, tiền tốt được nhà ta sản xuất tốn kém, như vậy nhà ta lỗ mất.”
Vân Lang cười dài:” Lỗ thế nào, chỉ cần tiền tốt nhà ta làm ra thành tiền tệ lưu thông chủ yếu ở Trường An, nhà ta không lỗ được đâu.”
Lương Ông không hiểu:” Gia chủ có quân bài khác ạ?”
Vân Lang thở dài, cảm giác bắt nạt những người này thật vô vị, còn không hứng thú bằng đấu trí với Quách Giải:” Cũng giống như chúng ta lấy thẻ trúc trong nhà phát mỗi bao than thôi, khi tiền thiết lập theo quy củ của chúng ta, Vân thị muốn thứ gì cũng có.”
Lương Ông vẫn chẳng hiểu thêm được gì, nhưng ông ta tin tưởng vào phán đoán của gia chủ, gia chủ đã nói thế, ông ta sẽ làm chính xác như vậy.