Tiền của Vân thị bây giờ không phải đúc mà thành, mà là dập, mặc dù tấm đồng lồi lõm mấp mô, trong con mắt Vân Lang vẫn không chấp nhận nổi, nhưng một khi tỳ vết đó phân tán thành từng đồng tiền thì không đáng kể nữa rồi, nhất là đem so với thứ tiền thời này đúng ra càng có thể gọi là hoàn mỹ.
Vân Lang vì số tiền đồng này mà mất máu lớn, riêng về công nghệ đã mất ba năm hoàn thiện, từ thời Trác thị luyện thép hơn hai năm đúc kết kinh nghiệm làm ra thứ đổng vừa ý, tổng thể mà nói, mỗi đồng tiền giá bằng một quả trứng gà trên thị trường.
Vì thế tỷ lệ hoán đổi tiền đồng của Vân thị dựa cơ sở là một quả trứng rưỡi.
Về cơ bản chuyện này giống như dùng thẻ trúc đổi lấy lương thực, vải vóc của Van thị, trứng của Vân thị bán ra cũng chỉ nhận trả bằng tiền đồng, không nhận thứ tiền khác, hoặc dùng hàng trao đổi.
Trải qua hai thời Văn Cảnh, bách tính từ giai đoạn nghèo trắng đã khôi phục lại, mặc dù cuộc sống vẫn gian nan, song dấu hiệu hưng vượng đã hiện rõ ràng.
Đó là thời cơ cho biến cách lớn.
Ở mảnh đất bao la này, Đại Tần là quốc gia thống nhất thực sự đầu tiên, thế nhưng thống nhất chưa lâu lại chia năm xẻ bảy.
Lưu Bang lại lần nữa gian nan đem nắm đất rời rạc đó bóp lại thành một, thế nhưng vì không có tiền lệ để tham khảo, ông ta lại không muốn làm theo chính sách hà khắc của tiền Tần, bản thân không đủ tầm nhìn, đành dựa theo yêu cầu của toàn thể bách tính, lựa chọn cách cai trị vô vi của Đạo gia.
Để bách tính tự do phát triển.
Văn Cảnh thịnh trị giúp mảnh đất chiến loạn này một thời cơ nghỉ ngơi, vì thế chỉ năm mươi năm quốc gia bề ngoài đã vô cùng phồn vinh.
Tới thời Lưu Triệt trẻ tuổi, hắn có hùng tâm và nhãn quang, lợi dụng tâm lý ai ai cũng sợ Hung Nô sẽ tới cướp mọi thứ của mình, lấy sự sợ hãi đó áp chết toàn bộ tiếng phản đối khác, cũng bóp chết toàn bộ hi vọng về cuộc sống mỹ hảo.
Cho tới người Hung Nô bị đuổi khỏi thảo nguyên, Đại Hán cũng thoi thóp.
Đánh bại Hung Nô, xua đuổi Hung Nô giúp Lưu Triệt lập công tích ngàn đời, cũng trả cái giá cực kỳ nặng nề, nhân khẩu giảm mạnh, bách nghệ điêu tàn, khi bách tính không thể chịu nổi gánh nặng oằn vai, Lưu Triệt kiêu ngạo lại lần nữa hạ phong ( Tội kỷ chiếu) chưa từng có trên lịch sử.
Thế nhưng dù hắn có trách tội bản thân trăm lần cũng ích gì?
Qua thời gian dài quan sát và tiếp xúc, Vân Lang ngày một hiểu Lưu Triệt hơn, ít nhất biết trái tim phục thù của Lưu Triệt là không thể ngăn cản, càng không thể ngăn cản hắn muốn thâu tóm quyền lực tuyệt đối. Muốn hắn chỉ phát động chiến tranh có giới hạn, đồng thời chú ý tới cả dân sinh là không thể.
Chiến tranh là không thể tránh khỏi, mình phải lên chiến trường cũng không thể tránh được, vậy Vân Lang chỉ còn cách tích cực tham dự cuộc chiến này, chấm dứt nó càng sớm càng tốt, như thế sẽ giảm bớt phần nào tổn hại.
“ Tiền có hoa văn rồng là do Trường Môn Cung làm ra, không có hình rồng, chỉ có niên hiệu của bệ hạ là tiền tốt của Vân thị đang lưu hành rất mạnh ở Trường An, mọi người gọi nó là Vân tiền.” Công Tôn Hoằng quỳ đối diện với hoàng đế, bày từng loại tiền cho hoàng đế xem:
“ Ở giữa không có lỗ.” Lưu Triệt nhặt một đồng tiền lên quan sát:
“ Vi thần hỏi rồi, Vân thị nói, loại tiền này giá trị cao, bách tính cơ bản không cần dùng nhiều, nên không phải đục lỗ ở giữa để xâu lại.”
“ E rằng phải đục lỗ ở giữa sẽ tăng thêm độ khó chế tác thôi. Trẫm không hiểu Vân thị chế tiền với ý đồ gì, lợi nhuận từ đâu ra? Lần trước y đúc lại vàng khiến vàng đắt tiền rẻ, khiến thuế thu khó khăn, quan phủ các nơi tấu báo liên tục khiến trẫm mất ăn mất ngủ mới ổn định lại được, món nợ này trẫm còn chưa kịp tìm y tính toán, y đã làm ra tiền mới. Nếu nói đúc vàng thì y còn có lợi để kiếm, nhưng tiền mới thì có lợi gì? Khanh đi một chuyến xem sao, phải xem cho kỹ.” Lưu Triệt hừ lạnh một tiếng, hắn có cảm giác đây là liên hoàn kế của Vân Lang, như thế cái sau lợi hại hơn cái trước, không thể bỏ qua:
Công Tôn Hoằng thi lễ:” Thần tuân lệnh, chỉ là lần này tới Thượng Lâm Uyển, nếu thấy chuyện bất pháp, vi thần nên làm sao?”
“ Chuyện bất pháp? Chớ xem thường Vân thị, y đã dám công khai làm thế, tất nhiên qua được điều tra, khanh chỉ cần tới xem xưởng chế tác tiền của y hoạt động ra sao, mang hai cái mắt, chớ mang mồm, về rồi theo đó mà làm, làm xong bẩm báo với trẫm mục đích Vân thị ở đâu.” Lưu Triệt lắc đầu, hắn muốn dùng đứa bé kia kiềm chế Vân Lang, không ngờ Vân Lang ỷ vào có đứa con đó ỷ mình đã có điểm yếu mà làm việc càng không kiêng dè gì:
Đây là sự phản kích của Vân Lang, Lưu Triệt biết thế.
Tất nhiên chỉ cần dí cái ngón tay thôi Lưu Triệt cũng có thể giết chết Vân Lang rồi, thậm chí giết y mà chẳng cần lý do gì, nhưng như thế cũng có nghĩa đã thua tên tiểu tử đó, chỉ riêng ý nghĩ đó đã khiến Lưu Triệt khó chịu.
Chủ Phụ Yển ngồi ở bàn sau ghi chép đứng lên thi lễ:” Bệ hạ, thần xin đi cùng.”
Lưu Triệt không lạ gì ân oán giữa Vân Lang và Chủ Phủ Yển vì thế giật đầu ngay:” Vậy thì đi đi, xem cho kỹ vào.”
Chủ Phụ Yển và Công Tôn Hoằng cùng thi lễ rời Kiến Chương cung, từ đài cao đi xuống, bậc đá vì có tuyết mà hơi trơn trượt, hai người đều phải đi cẩn thận.
“ Lại sắp gặp tên tiểu tử đó, thứ khanh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Công Tôn Hoằng gật đầu:” Hai năm qua mỗ tuy chỉ gặp người trẻ tuổi đó một lần, nhưng số lần nghe tới y đã nhiều không đếm kể rồi.”
“ Thứ khanh có biết vì sao ta muốn đi cùng không?”
“ Chẳng lẽ vì sợ một mình Hoằng không thể hoàn thành được nhiệm vụ?”
Chủ Phủ Yển đứng trên cao nhìn xuống:” Ta biết ông xem thường Vân thị tiểu tử, lần trước chỉ phái hai tư lại tới làm khó y, cho nên lần này ông đi Vân thị, lão phu phải đi cùng, chỉ muốn xem một lượt. Mặc dù năm ngoái đã tới, nhưng chỉ trong một năm những thứ mới mẻ nơi đó đã ngoài dự liệu rồi. Có câu ngàn dặm đê hủy bởi tổ kiến, lão phu thiết nghĩ Vân thị chính là cái tổ kiến đó, phải sớm sớm tìm cách diệt trừ.”
Công Tôn Hoằng nhìn lên:” Vân thị tuy khác biệt, nhưng có công với nước, người sơn môn có ai không làm việc khác người, mặc dù nhiều lần khiến đám người chúng ta bẽ mặt, nhưng vẻn vẹn vì một câu của ngài mà khiến Vân thị bị diệt? “
Nói rồi phất tay áo bỏ đi.
Chủ Phụ Yển gọi lớn:” Hôm nay không nghe lời ta, ngày sau chúng ta chết không chỗ chôn thây đó.”
…. ….. …….
“ Ta làm sao lại chết không có đất chôn?” Vân Lang nằm trên sàn, lăn người một cái ôm lấy Vân Âm, hai cha con há miệng cắn nhau như dã thú, chẳng có tôn ti gì:
“ Dám giúp bằng hữu của huynh mưu đồ với muội sẽ chết không có đất chôn.” Tô Trĩ giận lắm, những lời của Trương Oánh khiến nàng thấy đó là đại sỉ nhục:
“ Không có đâu, Tô Trĩ nhà ta là một đóa bạch liên hoa, từ bùn mọc lên mà không bẩn, ngoi lên khỏi mặt nước mà chẳng uốn cong, mùi thơm truyền xa càng tinh khiết, cắm yên đứng thẳng, có thể ngắm từ xa, nhìn không chán.”
Lời đẹp đẽ thì ai chẳng muốn nghe, thế là thoáng cái gương mặt đang đỏ gay của Tô Trĩ dịu lại, không còn tức giận nữa.
Vân Lang ôm khuê nữ lăn tới bên Tô Trữ, nhìn đôi mắt nai trong veo của nàng:” Nhưng mà nữ lớn phải gả, sư muội muốn gả cho người thế nào? Đừng vì tự kiêu mà bỏ lỡ nhân duyên tốt.”
“ Chỉ cần muội thích, dù phu phen tẩu tốt cũng không sao, không thích, công tử vương tôn cũng không gả.” Tô Trĩ tuyên bố dứt khoát:
Vân Lang giơ ngón cái lên:” Thế mới đúng, ta không sợ muội kén chọn, chỉ sợ muội cô độc cả đời.”
“ Cô độc cả đời càng có thời gian cho y thuật, sư tỷ đã không chí tiến thủ nữa, muội phải thay thế.”
Vân Lang lấy làm lạ:” Thành thân thì thành thân, ta đâu có ngăn sư tỷ muội tiếp tục nghiên cứu y thuật.”