Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 349 - Q2 - Chương 133: Gia Phó Điêu Ngoa. (1)

Q2 - Chương 133: Gia phó điêu ngoa. (1) Q2 - Chương 133: Gia phó điêu ngoa. (1)

“ Chẳng ai ngăn cản tỷ ấy, tự tỷ ấy không còn chuyên tâm nữa, sao có thể mong một người cầm châm thuê hoa làm áo cưới có thể thành y giả.” Tô Trĩ tự có cách nghĩ của riêng mình:” Muội nhận ra, thứ sư tỷ muốn nhất là một cái nhà chứ không phải là y thuật, chẳng qua trước kia ở Tuyền Cơ Thành quá buồn tẻ phải lấy y thuật mua vui thôi.”

Vân Lang còn chưa hiểu Tống Kiều lắm, nhưng nếu đúng như Tô Trĩ nói, y thấy đó là việc tốt, còn Tô Trĩ vẫn ít tuổi lắm, cứ để nàng vô ưu vô lo theo đuổi ước mơ của mình, vài năm nữa hoàn toàn chững chạc, bây giờ quan trọng nhất là chuyện A Kiều có mang thai được không:” Bà bà chữa trị cho A Kiều nương nương thế nào rồi?”

“ Khó nói lắm, A Kiều quý nhân trời sinh hàn mạch, thân thể không giữ được thai nhi, thêm vào trước kia ưu tư quá độ, khiến trung khí không đủ, phải bồi bổ điều dưỡng, bù đắp trung khí càng quan trọng nhất, đây không phải là chuyện một ngày một đêm mà thành, nên phải xem thiên ý.”

Cái khác thì Vân Lang không hiểu, nhưng nếu nhắc tới bồi bổ thân thể, y nghĩ ngay tới một thứ hiệu quả nhanh lại tốt:” Muội đã bao giờ nghe nói tới nhân sâm chưa?”

“ Biết, vùng Thượng Đảng liền có, trong dược lý có vị này, tuy bổ khí, nhưng sức thuốc không đủ, lại còn làm tổn hại dạ dày, không dùng được.”

“ Ta không nói đảng sâm, mà là nhân sâm.”

“ Nhân sâm chứ không phải đảng sâm?” Tô Trĩ lắc đầu:” Có gì khác nhau à?”

“ Khác, nói tới bổ khí, nhân sâm số một, nói tới bổ huyết, tam thất xưng vương, muội chưa nghe tới câu này à?”

Tô Trĩ chau mày:” Muội thuộc lòng tên rất nhiều loại thuốc, chỉ nhân sâm chưa nghe thấy, trông thế nào, huynh vẽ muội xem, có thể cách gọi khác nhau.”

Vân Lang thả khuê nữ xuống, đứa bé này giỏi tự chơi, nắm dây thừng lụa kéo chuông, cười khanh khách.

Một thứ thuốc quý có thể giữ mạng như nhân sâm, trong nhà cần tích trữ nhiều chút, chỉ là thứ này ở vùng đông bắc chiến loạn bất ổn, Vân Lang muốn có lâu rồi mà chưa được.

Bây giờ A Kiều cần, mà với sự coi trọng của Lưu Triệt với A Kiều, thứ sử U Châu hẳn xử lý được việc này.

Vân Lang cẩn thận vẽ hình dạng nhân sâm trên lụa trắng, Tô Trĩ chống cằm nằm bò nhoài ra đất xem Vân Lang vẽ, càng xem càng chắc chắn là mình chưa từng thấy thứ này:” Thứ này bổ khí thật sao?”

“ Ta dám khẳng định, nếu thứ này mà không có hiệu quả, A Kiều có thể bỏ ý nghĩ có con rồi, thiên hạ không thứ nào tốt hơn nó.”

“ Tin huynh lần nữa.” Tô Trĩ cầm lấy tấm lụa trắng rồi chạy ngay, đến giày cũng không đi, nàng biết, Vân Lang có nhiều thói xấu, nhưng không phải người ba hoa, đã khẳng định thứ thuốc này có hiệu quả, thì tám thành là đúng rồi.

Vân Lang có thói quen thu thập dược liệu, thói quen này bắt đầu từ lúc thu thập tam thất, thế nên từ lâu dã nhân, thợ săn vào rừng chỉ cần thấy loại cây lạ là mang tới Vân thị. Vân Lang vì khuyến khích họ nên dù đó không phải là cây thuốc thì y cũng thưởng lớn.

Cho dù có Trường Môn cung, Phú Quý trấn, Vân gia trang tử cùng quân doanh chăng nữa thì chưa đáng là gì, Ly Sơn hiện giờ vẫn ở trạng thái nguyên thủy, còn về phần Chung Nam Sơn ở phía nam cùng với rặng Tần Lĩnh thì là vùng man hoang.

Hoàn cảnh như thế sinh ra rất nhiều dược liệu, rừng núi bây giờ có thể gọi là kho báu, thứ thuốc trồng ở đời sau căn bản không sao so được.

Không chỉ có những dã nhân, thợ săn, đám Trương Liên, Chu Hồng sau khi được Vân Lang cứu mạng, cũng thường xuyên phái người mang tới cho Vân Lang những thứ thuốc lạ.

Thứ khác Vân Lang có thể còn khéo léo từ chối, còn thuốc thì y nửa chữ cũng không chối từ.

Thêm một loại thuốc là thêm một khả năng cứu mạng ở cái quốc gia có tỷ lệ chết bệnh cực cao này.

Tô Trĩ đi rồi, Vân Lang lại nằm ườn ra đó bế Vân Âm đặt lên bụng chơi đùa, thời gian y ở nhà không còn bao lâu, một giây phút bên con cũng đáng quý.

Mùa đông đồng ruộng chỉ còn một cảnh tiêu điều, không có việc nông làm, con người nhàn hạ, cho nên không càn phải ăn no, nhiều người chỉ dám ăn lưng lửng, lười nhác ngồi dưới chân tường trò chuyện, có đứa trẻ con nghịch ngợm chạy ù qua, liền bị trưởng bối nghiêm khắc giáo huấn, vì vận động mạnh sẽ mau đói.

Vân thị thì khác, mùa đông trong nhà càng thêm bận rộn, phụ nhân ngồi trước máy dệt, luôn chân luôn tay, không dệt lụa thì dệt vải, một số tay nghề cao còn đang tìm hiểu dệt gấm.

Trong nhà chẳng kiếm được mấy người nhàn nhã, trù nương béo giang chân để hai tiểu nha đầu học trù nghệ giúp đấm chân, đứng cả sáng bên bếp, hai cái chân không đỡ nổi tấm thân ngày một béo.

Những căn phòng ở xưởng chế tạo ngày đêm sáng đèn, một đám thiếu niên đẩy xe đi từ xưởng chế tạo qua nhà bếp, trên xe là thẻ trúc chất cao, chuẩn bị mang tới thư phòng.

Trù nương thấy một thiếu niên cố tình dừng xe lại ngoài cửa vờ lau mồ hôi quay đầu nhìn mình cười nịnh, bực mình bảo tiểu nha đầu đấm chân:” Đưa Mao Hài ca ca của các ngươi một cái bánh nướng, nếu dám đụng vào bánh bao trong lồng, lột da các ngươi.”

Mao Hài lau mồ hôi cười:” Ma ma thật tốt.”

Trù nương uể oải:” Chẳng biết gia chủ nghĩ gì mà đi nuôi đám thiếu niên các ngươi, ăn rõ là nhiều, làm lão thân nhìn thôi cũng xót thay cho gia chủ.”

Mao Hào vỗ lồng ngực rắn chắc:” Tiểu tử ăn được làm được mà.”

Trù nương mắng:” Phu phen bên ngoài làm việc còn tốt hơn các ngươi, nhưng đâu có ăn nhiều như các ngươi, đứa nào đứa nấy như nghé con vậy.”

Mao Hài sán tới gần cười, ân cần giúp nàng bóp chân:” Thì đều do ma ma giỏi nuôi mà.”

Trù nương cười vui vẻ, gọi vọng vào bếp:” Mao Hài ca ca của các ngươi dẻo miệng, cho thêm cái bánh bao thịt.”

Tiểu nha đầu đáp lời, lấy thêm cho hắn một cái bánh bao gói vào khăn tay.

Mao Hài nhoắng cái ăn hết cái bánh bao, miệng ngậm bánh nướng, trả lại khăn tay rồi vỗ bụng chuẩn bị đi đẩy xe, tiểu nha đầu đánh miệng về phía cái xe, liền sáng mắt, mau mau đẩy xe tới chỗ khuất, quả nhiên kiếm được cái bánh bao nữa.

Thiếu niên thì bất kể ăn bao nhiêu, chẳng mấy chốc là đói rồi, thân thể chúng như cái bếp lò hừng hực cháy vậy, phải không ngừng cho than vào đó.

Cứ khi nào kiếm được thức ăn là chúng không bỏ qua.

Gia chủ rất lãng phí thẻ trúc, chẳng biết là có bao nhiêu học vấn cần ghi chép, tóm lại lượng thẻ trúc một mình gia chủ dùng bằng cả nhà người khác, chưa kể gần đây còn bắt bọn trẻ con chép rất nhiều sách nữa.

Bởi thế xưởng chế tạo có mấy thương binh què chân cả ngày chỉ chế tác thẻ trúc.

Mao Hài thích nhất là nghe đám lão binh đó kể chuyện chiến trường, cứ rảnh rỗi là lại tới đó chơi, rồi thuận tiện mang thẻ trúc tới cho gia chủ.

“ Lão tử nhất định phải làm ra giấy.”

Gia chủ sau khi phải vác mười mấy cân thẻ trúc vào nhà thì rống lên như thế.

Mao Hài không biết giấy là cái gì, muốn hỏi, nhưng mà thấy gia chủ mặt như muốn giết người, đành đợi lúc nào gia chủ không lên cơn mới hỏi, gia chủ rất tốt, mỗi tội hay lên cơn điên bất chợt chẳng hiểu ra sao.

Làm xong việc Mao Hài kiếm chỗ có ánh nắng, chuẩn bị chén nốt bánh bao các tiểu muội dấu cho mình, bánh bao thịt mà ăn nguội không ngon.

Lúc này ăn bánh bao trong viện tử là chuyện rất nguy hiểm, nguy cơ không tới từ quản sự trong nhà, mà tới từ đám bạn lúc nào cũng đói. Mao Hài biết bọn chúng chỉ đói con mắt thôi, một canh giờ trước còn ăn cả bát cơm lớn rưới canh thịt thì không có tư cách kêu đói.

Cho nên Mao Hài chuẩn bị một mình ăn cái bánh báo, giờ hắn ăn uống đã vượt qua phạm trù ăn no bụng, mà là hưởng thụ ...

Bình Luận (0)
Comment