Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 350 - Q2 - Chương 134: Gia Phó Điêu Ngoa. (2)

Q2 - Chương 134: Gia phó điêu ngoa. (2) Q2 - Chương 134: Gia phó điêu ngoa. (2)

Mấy năm trước khi gia chủ chưa tới mới là đói thực sự, Mao Hài còn nhớ như in ký ức khủng khiếp đó, có lẽ vì thế mà hắn ăn mãi không thấy nó, lúc nào cũng phải có gì đó nhai mới yên tâm, như lúc này đây chỉ muốn một mình nhấm nháp cái bánh, cảm thụ niềm vui cho thức ăn vào miệng.

Ngoài đại môn có ba cây thông già cực lớn, mùa đông chẳng còn mấy quả thông trên cây nữa, bị bọn chúng hái hết rồi, để lại một ít giành cho hai con sóc sống ở trên đó. Ba cái cây thông này lớn khác thường cho nên trước kia san đất làm nhà không ai dám chặt, đám sóc trên đó cũng lớn hơn nơi khác, mất dạy hơn nơi khác, rất giỏi vào nhà trộm đồ ăn, nhanh hơn lũ chuột.

Mao Hài gom lá thông lại thành một đống dày, sau đó hài lòng dựa vào cây thông, lấy trong lòng ra một cái khăn tay bằng lụa.

Không biết là trong nhà từ khi nào có thói quen làm khăn tay, phàm là có lụa vụn là bị các tiểu nha đầu lấy đi làm thành các loại khăn tay, đem tặng cho người mình thích.

Mao Hài rất kiêu ngạo, hắn có bốn cái khăn tay rồi, đây là cái thứ năm.

Bánh bao của Vân gia vỏ dày, cắn miếng đầu tiên là phải ngoạm thật mạnh mới xuyên qua được lớp vỏ, thưởng thức được thịt viên trong đó, rồi nước thịt mới trộn cùng vỏ bánh, tạo thành món ăn tuyệt thế.

Mao Hài vừa mới há miệng thật to thì bên cạnh có người hỏi:” Chủ nhân của ngươi có nhà không?”

Đang ăn bị phá đám vốn đã điên rồi, nhìn thấy người kia lại càng điên, đó chính là người lần trước tới, rất chương mắt với Vân thị, vì gia chủ dạy dỗ phép tắc, Mao Hài bỏ bánh bao xuống, chắp tay:” Trong nhà có yết giá, trưởng giả cứ hỏi.”

Có câu trả lời rồi Chủ Phụ Yển không rời đi mà còn ghé vào cửa sổ nhìn:” Trông ngươi quen lắm.”

“ Mùa xuân cày ruộng từng được trưởng giả giáo huấn.”

“ Ồ, vậy ngươi có nhớ giáo huẩn của lão phu không?”

Hai con sóc ăn trộm từ trong hang chui ra, vác cái bánh bao đặt trên khăn tay chui vào đống là thông, ngay cả khăn tay cũng không để lại, Mao Hài phát hiện ra muốn cướp lại nhưng đã muộn rồi, cái hang của chúng nằm ở chỗ rễ cây …

Lão già này đúng là không phải thứ tốt lành, Mao Hài nén giận hít sâu một hơi:” Tiểu tử nghịch ngợm, thường ngày bị gia chủ giáo huấn mệt rồi, không có tâm tư nghĩ tới lời giáo huấn của người không liên quan.”

Chủ Phụ Yển không bỏ qua:” Nói vậy ngươi cho rằng lời giáo huấn của chủ nhân ngươi là đúng.”

“ Dù có sai cũng học, trưởng giả đừng để trễ, mau mau đi gọi cửa, nửa canh giờ nữa là Vân thị ăn cơm, ngài bái phỏng gia chủ nhà ta xong, vừa vặn ăn một bữa.”

Không ngờ chỉ một hạ nhân mà điêu ngoa như thế, chẳng lẽ ta từ trăm dặm xa xôi tới đây lại vì một bữa cơm của Vân thị, Chủ Phụ Yển không chấp, còn ném ra một nắm tiền cho Mao Hài.

Mao Hài thở dài:” Một một hạt cơm tới không dễ, mỗi sợi tơ đều gian nan mà ra, trưởng giả đừng vứt tiền tùy tiện.”

Nói xong nhặt tiền đặt lên càng xe.

“ Ngươi có biết số tiền này mua được rất nhiều thức ăn không?” Chủ Phủ Yển lúc nãy thấy Mao Hài vì miếng ăn mà nổi giận, không ngờ lại không lấy tiền:

“ Đó là tiền tạp, trừ đại hộ dùng để bóc lột bách tính ra thì chẳng có tác dụng gì.”

“ Ngươi nói thế là sao?”

Mao Hài nói xong chắp tay cáo từ, chuẩn bị đi tìm cái que dài, bánh bao thì không lấy lại được, nhưng mà khăn tay thì thế nào cũng phải tìm về.

Chủ Phụ Yển còn muốn truy hỏi nhưng thiếu niên kia đã chạy xa rồi, đấm mạnh vào cửa sổ xe, nói với Công Tôn Hoằng:” Đó chính là Vân thị, một tên gia phó còn gian giảo như vậy nói gì chủ nhân.”

Xe ngựa của Công Tôn Hoằng rất nhỏ, kém xa xe ngựa của Chủ Phụ Yển, đến Mao Hài cũng cho rằng đó là xe tùy tòng, không để ý.

Công Tôn Hoằng mở mắt, lạnh nhạt nói:” Thiếu niên ấy có được miếng ngon đang định thưởng thức thì ông phá ngang, sau đó bị sóc lấy mất, nếu là lão phu năm xưa đã không tha cho ông rồi. Vậy mà còn nhẫn nại dùng lễ đối đáp, vậy là quý lắm, ông còn ném tiền có ý sỉ nhục hắn, kết quả bị người ta sỉ nhục lại, còn trách ai được.”

“ Bệ hạ bảo lão phu mang theo mắt, chớ mang theo mồm, lão phu cho rằng, mồm vẫn nên mang theo, không dùng để nói, nên nếm thử món ngon của thiên hạ đệ nhất bào trù.”

“ Đánh xe nhanh lên, lão phu đã thấy sâu bò bụng rồi.”

Chủ Phụ Yển mặt lạnh lùng nhìn xe Công Tôn Hoằng đi qua, còn nhắm mắt không thèm để ý tới mình, lệnh xa phu đi theo.

Hai vị cận thần của hoàng đế tới nhà, Vân Lang nghe gác cửa bẩm báo tất nhiên phải mở rộng đại môn, đích thân nghênh tiếp, còn chưa thi lễ thì Chủ Phụ Yển đã lớn tiếng nói:” Bệ hạ có chỉ, tra nghiệm Vân thị.”

Con ngươi Vân Lang co lại.

Công Tôn Hoằng đột nhiên từ trên xe bước xuống, không ngờ lại tươi cười chắp tay với Vân Lang nói át đi:” Hai ngày đi hơn trăm dặm đường, xóc nảy không chịu nổi, chủ nhân gia mau mau bày rượu thị cho lão phu đánh chén thỏa thuê một bữa, sau đó sẽ xem Vân thị từ đầu tới cuối một lượt.”

Nói cứ như thể thân thiết lắm vậy.

Cả hai người bọn họ đều đang đánh cược, Công Tôn Hoằng tuy chức quan nhỏ hơn Chủ Phụ Yển rất nhiều, nhưng ông ta lại là quan viên thực sự của triều Hán, còn Chủ Phụ Yển nói thẳng ra chỉ như khách khanh của hoàng đế.

Vân Lang đảo mắt qua lại, không biết hai lão già này giở trò gì, nhưng lời dễ nghe hơn thì tất nhiên là lọt tai hơn, vì thế lờ Chủ Phụ Yển mà chắp tay với Công Tôn Hoằng:” Nếu đã như thế mời thiếu phủ vào nhà, Vân thị mặc dù cơm thô trà nhạt, nhưng dù thế nào cũng no được cái bụng.”

“ Ha ha ha, bệ hạ muốn lão phu mang mắt tới Vân thị, không mang miệng, lão phu tự ý sửa một chút, mang cả miệng theo, nhưng cái miệng này không phải để nói mà là để ăn.” Công Tôn Hoằng có quy tắc ứng xử rõ ràng, ai nể mặt ông ta thì ông ta cố không gây rắc rối cho người đó, đấy là chỗ dựa để sống tới bây giờ. Còn về phần tán kỵ thường là tự nguyện theo lão phu tới Vân thị thôi, Vân tư mã không cần để ý nhiều, phái một yết giá làm bạn đi quanh quanh là đủ.

Chủ Phụ Yển mặt thoáng cái tím lại, ông ta không ngờ rằng Công Tôn Hoằng nghe lễ nghi tối thiểu cũng bấp chấp, ngang nhiên vạch trần lời của mình, không ngại công khai xung đột hai bên.

Bây giờ ông ta dám chắc Công Tôn Hoằng muốn giết mình, cái tin đồn đáng sợ kia có vẻ là thật, ông ta mặc dù làm việc nóng vội, nhưng là kẻ quyền mưu, chỉ tính toán trong lòng chốc lát đã có chủ trương, chẳng qua là đấu tranh thôi, Chủ Phủ Yển sợ gì ai.

Vân Lang tựa cười tựa không liếc nhìn Chủ Phụ Yển:” Vân thị không có yết giá, nếu thế không phải phép, thế nên nghe các vị tới, tại hạ đã cho người mời vị công công Đại Trường Thu của Trường Môn cung qua bồi tiếp.”

Công Tôn Hoằng cười phá lên:” Ha ha ha, năm xưa A Kiều quý nhân bị truất lạc tới Trường Môn cung, tán kỵ thường ra sức không ít, vốn tưởng rằng mười hai vị khanh tướng của Đại Hán ta không đầy đủ, ai ngờ vị cuối cùng lại ở Trường Môn cung. Vân tư mã nếu mời được vị này tới tiếp tán kỵ thường thì tốt quá.”

Vân Lang đúng lễ nghi đáp:” Lễ nghi không thể phế bỏ mà.”

“ Đúng thế, đúng thế, quan vị của lão phu thế này chỉ cần Vân tư mã bồi tiếp là thỏa mãn rồi, để vị Đại Trường Thu kia tới tiếp tán kỵ thường đi.” Công Tôn Hoằng lòng sướng khoái lắm, nói xong kéo tay Vân Lang đi đòi ăn đòi uống:

“ Nhãi ranh vô lễ.” Chủ Phủ Yển bị bỏ lại, đùng đùng nổi giận:

“ Sao, lão phu không đủ tư cách bồi tiếp ông sao?” Đại Trường Thu tới nơi, hai tay cho vào ống tay áo, giọng âm u:” Tán kỵ thường nếu tới Vân thị, không bằng xem Trường Môn cung, thứ gì Vân thị có, Trường Môn cung có, Vân thị không có, Trường Môn cung có rất nhiều.”

Bình Luận (0)
Comment